Old school Swatch Watches
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325523

Bình chọn: 9.5.00/10/552 lượt.

xung quanh. Nhưng mà mái tóc đen dài cùng hai tròng mắt ngưng đọng như ngọc, lại tối đến giật mình.

Hắn nhìn ta, cách xa bảy tám trượng, cơ hồ có thể nhìn rõ hơi thở của hắn, con ngươi sâu nặng, ta lại nhìn không rõ.

“Ngươi, ngươi, ngươi là người phương nào?” Giọng nói Tiểu Hoàn một bên vang lên, chặn ngang lòng ta. Đúng rồi, Tiểu Hoàn vẫn chưa gặp qua hắn. Ta nhìn về phía Tiểu Hoàn, lại thấy nàng tuy là lên tiếng nghi ngờ chất vấn, khuôn mặt lại đỏ bừng.

Lâm Phóng dường như cũng bị giọng nói của Tiểu Hoàn bừng tỉnh, hai tròng mắt chợt lóe, vẻ trầm trọng biến mất, chỉ còn lại thần sắc đạm đạm — bộ dáng như ngày thường của hắn.

Lâm Phóng chậm rãi bước đến trước mặt ta, chỉ đến mười bước chân. Hắn đứng lại, cúi đầu đánh giá ta một chút, ánh mắt cuối cùng ngừng tại trên mặt ta: “Phong hàn đã khỏi?”

Tiếng nói cực kỳ tự nhiên, phảng phất vẫn là ngữ khí mỗi lần quan tâm thuộc hạ của hắn. Ta không khỏi tự chủ gật gật đầu.

Một bên Tiểu Hoàn tới gần đây: “Hộ pháp đại nhân, đây là ai?”

Hắn như không thấy bên cạnh có người, vẫn nhìn chòng chọc ta, tiếp tục nói: “Rất tốt. Đêm nay phân minh chủ tại Kiến Khang mở tiệc tiếp đón ta, ngươi cùng tham dự đi.”

Ta lại gật gật đầu.

Hắn nói: “Có mấy vị quan viên cũng sẽ đến. Trong đó có một hai người nghĩ chúng ta kết thân với Chu Phưởng. Ngươi lưu tâm chút đi.”

Ta tiếp tục gật đầu.

Hắn cười : “Thế nào, cảm vài ngày cũng trở nên câm rồi sao?”

Ta bị kiềm hãm: “Không có……”

“Ừ.” Hắn khoanh tay nói: “Chiến sự tuy rằng đã kết thúc, bây giờ thế lực của chúng ta ở võ lâm cũng coi như củng cố, nhưng rời khỏi Kiến Khang lâu như vậy, rất nhiều chuyện phải xử lý, ngươi cũng phải tham gia vào.”

“Được!” Ta cung kính nói, nhìn theo hắn xoay người rời khỏi. Một bên Tiểu Hoàn cẩn thận dè dặt thăm hỏi: “Hộ pháp đại nhân, hắn……”

“Hắn là minh chủ.” Ta nhẹ nhàng thở ra: “Lâm Phóng.”

“A!” Tiểu Hoàn một trận thét chói tai: “Hắn chính là anh hùng cái thế uy chấn võ lâm minh chủ đại nhân Lâm Phóng Lâm Văn Tuyền?” Lại lập tức uể oải nhỏ giọng nói: “Nhưng minh chủ thật lãnh ngạo! Chỉ cùng hộ pháp đại nhân nói chuyện, cũng không thèm nhìn đến ta!”

Ta không có tiếp lời. Thân ảnh Lâm Phóng sớm đã biến mất tại chỗ góc cua.

Hắn không có hỏi chuyện của Ôn Hựu.

Có phải là tất cả mọi người đều đã biết, cho nên bọn họ đều không hỏi ta?

Trong lòng lần nữa cười khổ.

Bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện — vừa rồi Văn Thanh không phải nói, minh chủ ngày mai mới có thể trở lại Kiến Khang sao?

—————-

Sau đó bốn năm ngày, Lâm Phóng bận rộn vô cùng. Ngay cả ta cũng theo hắn bận tối mặt tối mũi; xử lý tình báo từ phân minh chủ ở các nơi, tiếp đãi các võ lâm nhân sĩ ở những nơi chưa thần phục chúng ta, cũng đã đầu quân; mang theo tài vật hối lộ một ít quan viên trọng yếu ở Kiến Khang — tuy rằng chúng ta thắng trận trở về, nhưng chuẩn bị quà cáp tiền tài cho các nơi lại càng phải nhiều. Cũng may hơn một năm nay tài sản kiếm được từ mấy tiêu cục cũng tăng mấy lần.

Theo Lâm Phóng, vô cùng bận rộn. Cũng tốt, bận rộn khiến cho những chuyện đau lòng cùng với một đêm sụp đổ kia trở nên xa xôi như chuyện từ kiếp trước, tất cả về Ôn Hựu, đều trở nên trống rỗng.

Chỉ là mỗi ngày khi xong xuôi hết mọi việc. Thậm chí là bận đến đêm khuya, từ phòng nghị sự của Lâm Phóng rời khỏi, trở lại phòng nhỏ yên tĩnh, lại có chút mờ mịt. Trong lòng trống trơn, không ngủ được.

Nhìn bên ngoài cửa sổ đêm sâu thẳm, nhìn trăng như băng hàn, nửa đêm, một đêm, liền như vậy đi qua.

Chỉ là lúc giúp Lâm Phóng xử lý các loại công văn, ngẫu nhiên ngẩng đầu, lại có thể gặp được ánh mắt Lâm Phóng chăm chú nhìn ta. Một đôi con ngươi đen, trầm tĩnh ấm áp. Khi bắt gặp ánh mắt của ta cũng không trốn tránh.

Ta gục đầu xuống.

Như vậy cũng tốt. Ta biết chính mình nợ Lâm Phóng một lời xin lỗi, ta thậm chí phải hướng hắn khóc lóc kể lể bi thương của mình.

Thế nhưng vẫn là làm không được. Không muốn nói, không muỗn nghĩ. Cứ bận rộn vội vàng đi theo Lâm Phóng, trong lòng lại như có một cái lỗ hổng. Cái lỗ hổng ấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu. Ẩn vào một góc, không thấy dấu vết, không thể đụng chạm. Ngay cả đặt ở nơi nào, cũng không mảy may hay biết.

Đây là một loại cảm giác rất xa lạ, với ta mười tám năm nay chưa bao giờ có.

Mỗi ngày qua đi lại càng khó cùng Lâm Phóng mở miệng. Cho đến hôm nay, sư phụ, Hoắc Dương, Tiểu Lam tất cả mọi người cuối cùng đã trở về.

Sớm nhận được tin tức, đại đội nhân mã sẽ trở về trong ngày này. Ta cùng Lâm Phóng ở trong phòng hâm nóng vài bình rượu ngon, im lặng chờ đợi. Vừa mới qua trưa buổi trưa một chút, xa xa liền nghe thấy người truyền đến.

“Bây giờ ngươi lại tỏ ra bình thản.” Lâm Phóng bỗng nhiên nói. Ta ngẩng đầu nhìn hướng hắn, hắn hài hước: “Trước kia vừa nghe có người từ phương xa tới, ngươi sẽ từ trong nhà lẻn ra cửa lớn trước tiên.”

Ta lúc này mới có chút ngại ngùng: “Minh chủ muốn thuộc hạ bây giờ lẻn ra cửa lớn?” Ta đứng lên làm bộ muốn nhảy lên.

Hắn bỗng nhiên cười, nụ cười cực đẹp, nói: “Ngồi xuống! Vẫn hấp tấp như vậy!”

Ta thế này mới ngồi xuống. Nhìn nụ cười của hắn, một ngày giá lạ