Old school Swatch Watches
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325532

Bình chọn: 8.5.00/10/553 lượt.

nh như hôm nay dường như cũng ấm lên mấy phần.

Ngoài cửa sân, thấp thoáng một bóng dáng xanh nhạt nhỏ nhắn lao tới đây, ba chân bốn cẳng bổ nhào trước mặt ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mặt lộ vẻ vui mừng nhưng vẫn có một chút thương tâm: “Tiểu thư, tiểu thư……”

Hốc mắt ta thoáng cái đã ướt : “Tiểu Lam! Thương thế của ngươi đã khỏi?”

Nàng còn chưa trả lời đã thấy một đám người nối đuôi nhau mà vào hấp dẫn ánh mắt của chúng ta.

Sư phụ tinh thần quắc thước, Hoắc Dương vẻ mặt lạnh lùng, Tam sư huynh thanh tú ôn hòa, Lục sư đệ ánh mắt lợi hại, La Vũ chất phác uy vũ……

Bọn hắn đồng thời đi đến trước mặt chúng ta, hướng về Lâm Phóng ôm quyền: “Minh Chủ.”

Lâm Phóng gật gật đầu: “Chư vị một đường khổ cực! Mau mau ngồi xuống uống một cốc, cho bớt cực lạnh mệt nhọc!”

Mọi người ha ha cười, xông tới.

Dường như chúng ta mỗi một lần sum họp, xuất phát cùng khánh công, lại bình thường.

Trong lòng ta ấm áp…… Còn có bọn hắn, còn có mọi người. Cuộc sống giang hồ thế này, thật tốt!

Mọi người ngồi vây quanh bếp lò, sư phụ nhìn phía ta: “Bệnh tốt rồi?”

Hoắc Dương ngồi phía đối diện: “Hừ” một tiếng nói: “Chạy đi so với cổ vũ còn nhanh hơn.”

Lục sư đệ trừng ta một cái: “Ngươi khiến cho Tiểu Lam lo lắng muốn chết!”

La Vũ cũng nói: “Tướng quân, sau này không cần bỏ đám thuộc hạ này.”

Tiểu Lam đồng loạt bắt được cánh tay ta: “Tiểu thư, ta có bí mật này muốn nói cho ngươi……”

Mọi người nói rất nhiều, ta nhất thời không kịp hồi đáp, chỉ là hốc mắt lần nữa ươn ướt, cố nén không cho chính mình rơi lệ. Những người này thật ấm áp, lại khiến ta đột ngột nghĩ đến, đêm hôm đó bên ngoài phủ công chúa rét lạnh thấu xương, thế là nước mắt lại có chút không nhịn được, đầy ắp suýt nữa rơi xuống.

Đêm đó sau khi trở về, ta khóc vùi, sau đó là sốt cao, mê man mấy ngày tỉnh dậy, lại không rơi giọt nước mắt nào.

Nhưng hôm nay như thế nào, một ít lời nói trách cứ cùng quan tâm, lại chạm đến sâu thẳm cõi lòng ta?

Chợt nghe thấy giọng nói của Lâm Phóng trong trẻo: “Nàng mấy ngày này hướng ta thành tâm nhận sai, cũng làm rất nhiều chuyện. Ngay cả công văn trước giờ không đụng, đều xử lý rất nhiều. Lập công chuộc tội, mọi người cũng không cần nói nàng nữa.”

Nửa đùa, nửa nghiêm túc.

Mọi người ha ha cười, Tam sư huynh kinh ngạc nói: “Ai nha Thanh Hoằng, ngươi khinh bỉ nhất chính là công văn, nay cư nhiên đồng ý xử lý, bỏ võ theo văn nha! Thật sự đáng vui đáng mừng!”

Tiểu Lam cũng trợn tròn mắt nói: “Tiểu thư, ngươi thực sự nghe lời như vậy? Thực không còn thể diện!”

Hoắc Dương rất bình tĩnh nói: “Minh chủ thiên vị nàng.”

Lâm Phóng khe khẽ mỉm cười, nhìn ta đang cố nín khóc mỉm cười, nói: “Chúng ta vì mọi người rót rượu đi!”

Ta gật gật đầu. Lâm Phóng nâng bầu rượu, mọi người đều không chối từ, cung kính đứng lên nâng ly, uống một hơi cạn sạch. Ta nâng một bầu rượu khác, mấy người đều là bộ dạng lười biếng, cầm chén cũng không vững, yên dạ yên lòng để ta rót đầy rượu. Hoắc Dương cầm ly rượu đầy, uống một hơi cạn sạch, còn ném chén lên trên bàn, mắt liếc thấy ta: “Gia còn muốn một cốc nữa.”

Ta một quyền đánh lại: “Tên đệ tử chết tiệt! Không coi vi sư ta ra gì sao?”

Hắn linh hoạt né tránh, cao giọng cười, túm lấy bầu rượu trong tay ta, há miệng rót rượu thẳng vào miệng.

Mọi người ha hả cười, ta lười để ý đến hắn, quay về chỗ ngồi. Sư phụ mỉm cười nhìn mọi người xung quanh nói: “Võ lâm Giang Đông, cuối cùng đã nên đại cục! Văn Tuyền, công lao của ngươi không thể bỏ qua! Lão phu kính ngươi một cốc!”

Hai người uống một hơi cạn sạch. Khuôn mặt như tuyết trắng của Lâm Phóng không chút biến sắc, bình tĩnh nhìn hướng mọi người: “Được các vị nỗ lực giúp đỡ, mới có thành tựu nho nhỏ như ngày hôm nay. Con đường phía trước đã là một mảnh đường bằng phẳng, Văn Tuyền nguyện ở võ lâm Giang Đông từ nay phát huy mạnh chính khí, giúp đỡ Tấn Thất, cuối cùng một ngày, khôi phục vạn lý non sông của Đại Tấn ta!”

Mọi người ầm ầm kêu tốt, thế là uống càng mạnh hơn. Ngay cả Tiểu Lam cũng liên tiếp nâng chén, Lục sư đệ ở một bên vội chắn rượu cho nàng, La Vũ đau lòng đưa trà nóng cho nàng.

Thực tốt, Tiểu Lam đã sắp có một đức lang quân như ý đi? Trải qua đại nạn lần này, trong lòng Tiểu Lam hẳn phải có chủ! Đợi lát nữa nhất định sẽ hỏi nàng một chút, nàng trúng ý người nào?

Thực tốt, cho dù là Lục sư đệ hay La Vũ, mọi người đều là người bình thường, chỉ cần muốn ở chung cùng một chỗ, liền có thể cùng một chỗ. Tuy rằng có một người sẽ thương tâm.

Nhưng nhìn hai người hôm nay đều yên lặng quan tâm Tiểu Lam, đại khái cũng nhất trí với nhau đi?

Thực là tốt.

Ta nhìn ánh nước trong cốc nhộn nhạo, hướng về Hoắc Dương nâng chén: “Hoắc Dương, vẫn chưa cảm tạ ơn cứu mạng ở Miện Châu của ngươi!” Uống cạn!

Lại hướng về Lục sư đệ nâng chén: “Lục sư đệ, đa tạ ngươi ngày đó bên ngoài thành Võ Xương đã xả thân cứu giúp!” Uống cạn!

Hướng về sư phụ nâng chén: “Sư phụ, đa tạ ngươi truyền thụ võ nghệ cho ta, ngày mai dậy, Hoằng Nhi muốn quăng kiếm dùng đao! Mong rằng sư phụ chỉ bảo!” Uống cạn……

Mọi người trên bàn lần lượt gục xuống, Hoắc Dương, tam sư huynh, Lục sư đ