XtGem Forum catalog
Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324554

Bình chọn: 9.5.00/10/455 lượt.

thuốc đuổi côn trùng ?” Quản gia hiển nhiên không tin lời cô ta nói .

Dì Linh hừ lạnh một tiếng , nhìn ông ta , cười mỉa mai , tay phải bỗng nhiên kéo tay tiểu Phương qua , tay trái lơ đãng đụng áo Tiểu Phương một cái , tiểu Phương cảm thấy túi áo của mình đột nhiên trĩu xuống .

“ Lấy ra cho ông ta kiểm tra .” Dì Linh liếc tiểu Phương .

Tiểu Phương gật đầu một cái , ngón tay run run , từ trong túi áo móc ra một bình thuốc nho nhỏ giống như thuốc làm đẹp , đưa tới trước mặt quản gia , đem tay hạ xuống , che miệng túi .

Quản gia nhận lấy bình thuốc , mở nắp, hít hà mùi vị , xác nhận là bột thuốc đuổi côn trùng mới đưa bình thuốc trả cho cô ta .

Tiểu Phương thở phào nhẹ nhõm .

“ A Quản , tôi có việc muốn thương lượng với ông , có thể đi ra ngoài một chuyến chứ ?” Dì Linh liếc nhìn tiểu Phương , nói : “ Cô đi trước đi .”

“ Vâng” Tiểu Phương như nhận được đại xá , vội vàng rời đi .

Lương Ý nhìn chằm chằm ánh mắt tựa như cá chết trong máy tính bảng trong tay, đuôi mắt thỉnh thoảng quét về phía bóng dáng đang bận bịu đi tới đi lui ở trước mặt cô, với danh nghĩa vì "quét dọn gian phòng" kì thực vì Sở Du "âm thầm" dòm ngó mình mà đầy ngập lửa giận.

"Quét dọn đủ chưa?" Lương Ý cứng nhắc buông đồ trong tay xuống, nhìn anh.

Sở Du nghe được câu hỏi thì lập tức buông cây lau nhà trong tay xuống, vui mừng chạy đến trước mặt cô, tròng mắt sáng trong suốt, tựa như đứa bé khôn ngoan đang đợi cha mẹ thưởng quà.

Lương Ý hít thở sâu một hơi, đè ép lửa giận, cố gắng bình tĩnh đối thoại với anh, vậy mà cô vừa mở miệng, "Anh, CMN có thể đi ra ngoài hay không?" Lập tức thể hiện cảm xúc phẫn uất trong lòng cô vào giờ phút này.

Lương Ý vừa dứt lời, Sở Du hé mở môi mỏng, như muốn giải thích với cô cái gì, nhưng vừa giương mắt đã nhìn bộ mặt giận dữ của cô, lại không biết làm thế nào nên ngậm miệng lại.

Lương Ý nâng trán, nguôi ngoai cơn tức của mình, "Có thể mời đi ra ngoài hay không?" Cô kéo khóe môi cứng ngắc, nâng lên một nụ cười được xưng tụng là dữ tợn. Cô mưu đồ dùng giọng nói dịu dàng xóa bỏ ý nghĩ tiếp tục ở lại trong đầu anh đi.

Vậy mà Sở Du lại lắc đầu một cái, bày tỏ không muốn.

Nụ cười của Lương Ý cứng đờ bên khóe miệng, "Tôi đói bụng." Lười phải giả bộ rồi, dù sao cũng không có hiệu quả, cần gì phải lãng phí tế bào của mình.

"Ăn cái gì?" Anh dịu dàng hỏi, tròng mắt nhanh chóng liếc bụng của cô một cái.

Lương Ý do dự một chút, con ngươi quay một vòng ở trong hốc mắt, khóe môi cong lên, "Tôi muốn ăn bánh trôi phố Lâm Đông. Anh đi mua cho tôi đi."

"Ừ." Anh sảng khoái đồng ý yêu cầu của cô.

Lương Ý hất mặt, nụ cười bên khóe miệng sâu hơn, "Nhưng. . . . . ."

"Nhưng cái gì?"

"Anh không thể lái xe đi, đi bộ một mình qua đó mua." Lương Ý quay đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào anh, tròng mắt lóe ra vẻ hả hê.

Mau cự tuyệt đi! Từ đây đi bộ qua đó tối thiểu phải hơn một tiếng, qua lại ít nhất phải phải hơn ba giờ, cho nên tôi tranh thủ thời gian rời khỏi gian phòng!

"Sẽ lạnh." Anh đột nhiên mở miệng.

"Cái gì?" Lương Ý nhíu mày.

Sở Du nhìn cô, giải thích: "Bánh trôi."

Lương Ý kinh ngạc há to mồm, hồi lâu, cô lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác, cắn cắn môi dưới, đanh giọng nói: "Có phải anh không muốn hay không, không cần phải viện cớ. Tôi vốn còn nghĩ nếu là anh đi, tôi sẽ tha thứ cho anh, để cho anh chuyển vào phòng."

"Em nói, thật?" Khuôn mặt anh hơi kinh ngạc, trong con ngươi tràn đầy vui mừng.

Lương Ý ảo não mở trừng hai mắt, có chút oán giận mình nói chuyện không dùng đến não, nhưng đã đến nước này, cũng không thể quay đầu lại , chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp.

"Không sai." Cô trịnh trọng gật đầu một cái.

Dứt lời, Sở Du đã kích động hé miệng nở nụ cười, Lương Ý liếc anh một cái, xoay người lại, cứng nhắc trở lại bên giường ngồi xuống.

"Anh sẽ đi ngay bây giờ." Dứt lời, giống như sẽ phải làm chuyện lớn nhất thế giới, đi như một cơn gió, Lương Ý còn chưa có lấy lại tinh thần, anh đã đi ra khỏi gian phòng, ngay cả cửa cũng quên đóng. Vào lúc này dì Linh chuẩn bị đi vào dọn dẹp phòng, nhìn thấy bóng dáng Sở Du cấp tốc rời đi thì nhíu mày.

"Thiếu gia vội vã như vậy, là muốn đi đâu?"

"Tôi sai anh ấy đi phố Lâm Đông mua bánh trôi cho tôi rồi." Lương Ý nhàn nhạt giải thích.

Lương Ý làm dì Linh có chút bận lòng, sau đó bà ta đóng cửa lại, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn bên ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm: "Dự báo thời tiết nói tối hôm nay sẽ mưa. Chỉ là. . . . . ." Bà ta dừng một chút, ngay sau đó thoải mái cười một tiếng, "Thiếu gia lái xe đi, sẽ không có vấn đề gì.”

Lương Ý kinh ngạc nhìn bắp đùi cứng ngắc, đầu hỗn loạn tưng bừng.

Anh không phải người ngu, biết rõ là mình làm khó anh, cho nên sẽ không ngu ngốc như vậy, anh nhất định lái xe đi, cho nên mình hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Lương Ý lắc đầu, muốn hất tất cả ý nghĩ không hay trong đầu ra, bình tâm lại, nhưng mặc kệ cô an ủi mình ở trong lòng thế nào vẫn không có biện pháp làm mình bình tĩnh lại.

“Thiếu phu nhân?”

Dì Linh nhìn thấy mặt Lương Ý thấp thõm, tò mò gọi cô một tiếng.

Lương Ý ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bà ta, “Thế nào?”

“Kh