XtGem Forum catalog
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212415

Bình chọn: 8.00/10/1241 lượt.

rạng rỡ nhìn Trần

Dung, hoàng đế kêu lên: “A Dung, lời trẫm nói vừa rồi, nàng phải nhớ

trong lòng đó, lần sau trẫm thấy, hy vọng sẽ nhận được đáp án vừa ý.”

Nghiêm túc nói với Trần Dung hai câu, đến khi nàng khom người xác nhận, hoàng đế mới vung tay áo dài, cao hứng phấn chấn rời đi.

Chỉ chốc lát, bóng dáng của hoàng đế đã biến mất ở trong rừng cây.

Khi xác định hắn đã rời đi, Vương Hoằng mới thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Chàng xoay người liền bước đi.

Nhìn thấy Trần Dung không động đậy, Vương Hoằng ngừng bước, quay đầu, chàng

lẳng lặng nhìn nàng, thấy gương mặt nàng yên tĩnh, thì mỉm cười nói: “A

Dung, nơi đây không thể ở lâu.”

Trong giọng nói có sự lạnh lẽo tương phản với nụ cười của chàng.

Trần Dung liếc nhìn chàng một cái, cất bước tiến lên.

Hai người một trước một sau đi về phía trước.

Vương Hoằng bước đi, bước chân càng lúc càng nhanh.

Dần dần, Trần Dung có chút không theo kịp, nếu không theo kịp thì đi chậm lại, thong thả dạo bước.

Vương Hoằng cứ đi lại cảm giác được phía sau hoàn toàn im lặng, đành quay đầu lại.

Trần Dung đã cách xa hơn trăm bước.

Nàng đang bước đi chậm rãi, giờ phút này vẻ mặt nàng bình yên, ánh mắt trong trẻo. Đạo bào màu vàng mặc ở trên người nàng, ngoài sự diễm lệ lại có

thêm hai phần xuất trần, mà vẻ phong lưu quyến rũ không hề giảm bớt.

Vương Hoằng lẳng lặng nhìn nàng.

Một hồi lâu, Trần Dung mới đi tới phía sau chàng, thấy chàng nhìn mình,

Trần Dung nâng hai mắt, bốn mắt nhìn nhau, Trần Dung thản nhiên cười,

nét mặt toả sáng, vô cùng sung sướng.

Hiển nhiên, tâm tình của nàng rất tốt.

Vương Hoằng thu hồi ánh mắt, không nói hai lời lại cất bước.

Chỉ chốc lát, hai người đã đi tới bên xe ngựa.

Trần Dung vừa lên xe ngựa liền kéo rèm xe xuống, dựa về phía sau, âm thầm

suy nghĩ: Tư Mã Chương này đúng là người thú vị, chính là không biết lời hắn bảo ta theo hắn, có một phần nào là thật hay không?

Vừa mới nghĩ đến đây, Trần Dung đã lắc đầu, ngẫm nghĩ: Quản nó là thật hay là

giả làm gì, có thêm một hoàng đế làm núi cao để dựa vào, hẳn cũng không

phải là chuyện xấu mà?

Nàng mỉm cười, nghiêng đầu dựa vào tháp,

lại suy nghĩ: Nếu có hoàng đế giúp đỡ, dù là rời khỏi Kiến Khang hay là

mua điền sản sẽ không phải là việc khó đúng không? Uh, đợi chút đi, chờ

Vương Hoằng cưới thê, ta sẽ rời khỏi nơi đây…… Này khuôn mặt này lại gây họa, tới lúc đó, nhất định ta sẽ ra tay phá hủy nó.

Nghĩ đến đây, Trần Dung nhắm hai mắt dưỡng thần.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói thanh nhuận của Vương Hoằng: “A Dung.”

Trần Dung không chút để ý đáp: “Vâng.”

Qua một hồi lâu, Vương Hoằng mới thấp giọng nói: “Lời nói của bệ hạ, nàng không thể tin tưởng!”

Trần Dung vốn không tin, nhưng lúc này nàng cũng mở mắt ra, có chút tò mò

nhìn bóng người ngoài rèm xe. Nàng nhận ra trong giọng nói của Vương

Hoằng dường như ẩn chứa thêm điều gì.

Lại qua một hồi lâu, Vương Hoằng mới nhẹ nhàng nói: “Trong hậu cung của Tư Mã Chương đều lấp đầy

người của các đại gia tộc, trong số phi tử của hắn, không có một ai là

người đơn giản, ngay cả hoàng hậu nương nương hiện tại, lai lịch cũng

không hề tầm thường…… A Dung, đừng tin hắn.”

Ba chữ cuối cùng,

cực thấp, cực ôn nhu, dường như còn có sự mềm mại. Loại mềm mại này tựa

như vì tình cảnh hôm nay, chàng không thể khống chế hành vi của nàng mà

mang theo một loại nỉ non bốc đồng.

Trần Dung rũ hai mắt, khẽ lên tiếng: “Vâng.”

Nàng trả lời không chút để ý, dường như đáp ứng, cũng dường như nói cho có lệ.

Vì thế, rèm xe xốc lên, gương mặt thanh hoa tuấn dật của Vương Hoằng xuất hiện trước mắt Trần Dung.

Chàng nhìn Trần Dung chăm chú.

Lại một lần nữa, ở trên gương mặt nàng chàng thấy được vẻ yên tĩnh.

Chậm rãi, Vương Hoằng thở dài một tiếng.

Trần Dung nghe thấy chàng thở dài, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía chàng, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Vương Hoằng trả lời: “Không sao.” Giọng nói nhẹ hẫng.

Chàng nói không sao, Trần Dung không hỏi thêm nữa. Nàng chỉ cúi đầu, khi

Vương Hoằng chần chờ chuẩn bị kéo rèm xe xuống, giọng nói Trần Dung như

có như không truyền đến: “Thất lang.”

Vương Hoằng quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt ôn nhu mang theo cổ vũ.

Trần Dung không nhìn chàng, nàng vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói với vẻ mặt yên

tĩnh như nước: “Nếu chàng muốn thành thân, hãy báo trước cho ta biết mấy ngày. Được không?”

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt không sầu không vui, vô ba vô lan, khi đối diện với ánh mắt của Vương Hoằng,

miệng nàng bất giác cong lên, nhẹ giọng nói: “Trước khi báo cho mọi

người biết, thì báo cho ta biết đã, được không?”

Tuy là cười, nhưng trong ngữ điệu lại lộ vẻ ôn nhu.

Nàng là đang cầu chàng, đang mềm giọng cầu chàng.

Không biết vì sao, Vương Hoằng xoay người lại. Chàng nhìn thanh sơn lấp ló

nơi xa, ngón tay thon dài vươn ra kéo rèm xe xuống, ngăn cách khuôn mặt

của nàng.

Chàng không trả lời nàng… Cách qua rèm xe, nhìn bóng dáng mơ hồ của Vương Hoằng, Trần Dung cười cười: Xem ra là không muốn rồi……

Đúng lúc này, tiếng ồn ào náo động truyền đến, trong đó có tiếng cười của nữ tử, tiếng gọi của thiếu