Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212435

Bình chọn: 7.5.00/10/1243 lượt.

xe ngựa của Trần

Dung, nàng ta cắn môi, tiến lên một bước xốc rèm xe của Trần Dung ra.

Tức thì, Trần Dung mặc quần áo đạo bào xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Vốn, chúng thiếu niên nữ tử vẫn thường thường liếc về phía nơi này, có vẻ

rất tò mò đối với Trần Dung. Hiện tại, Trần Dung vừa lộ ra, không hẹn mà bọn họ đồng thời tiến lên, vây quanh Trần Dung.

Khi bọn họ vây quanh, Vương Hoằng cũng nhích lại gần Trần Dung.

Khác với ánh mắt nhìn Vương Hoằng, khi những người này đánh giá Trần Dung

đúng là không hề kiêng kể. Nhìn chòng chọc một lúc, nữ tử có cá tính

mạnh mẽ liếc nhìn Vương Hoằng một cái, đột nhiên kêu lên: “Đạo cô thật

đẹp, theo ta về phủ được không?”

Nàng ta kêu gọi với Trần Dung.

Trần Dung cúi mặt, cũng không ngẩng đầu, chỉ thi lễ, nói với vẻ đờ đẫn: “Hoằng Vận Tử là người đã xuất gia.”

“Ta biết ngươi là người xuất gia.” Nữ tử kia ngắt lời nàng, ánh mắt sáng

quắc đánh giá nàng, nói: “Như thế nào, ngươi không muốn sao?”

Ngôn từ khí thế bức nhân.

Trần Dung nâng mắt nhìn về phía nàng ta.

Nàng ta vừa ngẩng đầu, hai mắt chúng thiếu niên sáng ngời, ngay cả nữ tử cá

tính mạnh mẽ kia cũng là hai mắt sáng ngời nhìn nàng chăm chú, quả thật

không thể dời đi.

Trần Dung lẳng lặng đón nhận ánh mắt của nữ tử kia, cười cười rồi chuyển mắt nhìn về phía Vương Hoằng.

Nàng nhìn Vương Hoằng, không hề nói gì cả, nhưng trong ánh mắt thu ba lưu chuyển, mị ý liêu nhân, rõ ràng là thiên ngôn vạn ngữ.

Vương Hoằng vẫn nghiêng người dựa vào thành xe, lười biếng, yên tĩnh nhìn

tình cảnh này, khóe môi của chàng vẫn lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt, rất

nhàn nhã tự tại.

Bởi vậy, Trần Dung vừa nhìn như thế, chàng không khỏi giật mình.

Gần như theo phản xạ, chàng nâng mắt đón nhận ánh nhìn Trần Dung.

Hai người cứ thế đầu mày cuối mắt, các thiếu niên nữ tử ở đây dù đã nghe nói qua hay chưa nghe nói qua đều cảm thấy hiểu rõ.

Nữ tử mạnh mẽ kia liếc mắt nhìn Trần Dung một cái, lại liếc mắt nhìn Vương Hoằng một cái, nàng ta ngẩng đầu lên, không quan tâm hướng về phía Trần Dung kêu lên: “Tiên cô thật cao quý!”

Trần Dung rũ mắt, không để ý đến.

Tiếp theo, Cửu công chúa tiến lên, hai mắt nàng ta bốc hỏa nhìn chằm chằm

Trần Dung, bật cười: “Thế nhân đều nói, đạo gia là tùy ý nhất. Xem thần

sắc thân hình của tiên cô, đúng là rất tinh thông thuật song tu đúng

không?”

Lời này chẳng những khí thế bức nhân, hơn nữa cực kỳ khó nghe.

Trần Dung ngẩng đầu lên.

Nàng liếc nhìn Cửu công chúa, nhìn chằm chằm gương mặt tú nhã cao quý, cằm

ngẩng cao kia, Trần Dung cười nhạt, ánh mắt lại liếc về phía Vương

Hoằng.

Lại một lần nữa, ánh mắt của nàng giống như oán giống như khóc, như có vạn lời muốn nói.

Sau đó, trong sự chú mục của mọi người, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng

vươn ra, kéo rèm xe xuống, ngăn cách ánh mắt mọi người nhìn về phía

mình.

Lại một lần nữa bị bỏ sang một bên, Cửu công chúa tức giận đến sắc mặt u ám.

Ngay khi nàng ta tức giận khó mà kiềm chế, chúng thiếu niên nữ tử bốn phía

không kiêng nể gì mà cười vui, Vương Hoằng lại mở miệng.

Giọng của chàng bình thản, hơi lạnh lùng: “Cửu công chúa, xin nói năng cẩn thận!”

Thời điểm chàng không cười có một loại theo cao ngạo phát ra từ trong xương

tủy. Đây là sự cao ngạo đã thấm trong huyết mạch mấy trăm năm, thậm chí

còn hơn hẳn những người do Tư Mã thị bồi dưỡng ra.

Hơn nữa, giờ phút này Vương Hoằng lạnh lùng như thế, đây là sự lãnh lùng khiến người ta phải cách xa ngàn dặm.

Bất tri bất giác, Cửu công chúa rùng mình một cái, chúng thiếu niên nữ tử

cũng rùng mình. Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, không tự chủ được lui về

phía sau một bước để nhường đường.

Mà Cửu công chúa, nàng ta yêu quý Vương Hoàng nhiều năm, thấy qua chàng cười to, cười mỉm, cười đạm

mạc, Vương gia Thất lang ở trong cảm nhận của nàng ta luôn ôn nhu, không chút sợ hãi, không để tâm đến bất cứ sự việc gì.

…… Trước kia, nàng ta đã từng nói năng còn quá đáng hơn thế này vậy mà chàng chưa từng có nửa câu nặng lời.

Trong khoảng thời gian ngắn, Cửu công chúa ngây người.

Khi hai mắt nàng ta rưng rưng, ngơ ngác đứng đó, xe ngựa của Vương Hoằng và của Trần Dung đã chạy lướt qua.

Mãi cho đến khi bọn họ rời đi xa, Cửu công chúa đột nhiên dùng tay áo dài

che mặt òa khóc, nàng ta nức nở kêu lên: “Thất lang, Thất lang chán ghét ta.” Trong giọng nói có kinh hoàng cùng sợ hãi.

Trần Dung nghe thấy tiếng khóc phía sau.

Nàng quay đầu lại liếc nhìn, không khỏi thầm nghĩ: Cử chỉ của công chúa của

Tư Mã thị cũng không có chừng mực bằng tỳ nữ của Vương thị.

Nàng vẫn nghĩ rằng, bản thân xuất thân hàn vi, vì vậy luôn thiếu vài phần

khí chất tao nhã. Nhưng hiện tại xem ra, công chúa của Tư Mã thị cũng

chỉ đến thế mà thôi.

Ngay lúc Trần Dung đang suy nghĩ, bên tai

nàng truyền đến giọng nói tựa tiếu phi tiếu của Vương Hoằng: “Trước mặt

mọi người, A Dung lại đầu mày cuối mắt với ta.”

Chàng vén rèm xe, ánh mắt sáng ngời, trong ôn nhu mang theo tĩnh lặng nhìn nàng: “Lá gan của khanh khanh thật không nhỏ.”

Trần Dung biết, vì sao chàng nhìn nàng như vậy…… Vừa rồi có thể nói là nàng

đã coi chàng là lang


XtGem Forum catalog