
ế theo ánh mắt của nàng nhìn về phía mặt hồ, hắn ngả người nằm xuống
đất, vươn tay nhặt một chiếc lá bên cạnh lên che mắt, nói thầm: “Đẹp thì đẹp nhưng lại không thú vị.”
Trần Dung nghiêng đầu, chậm rì rì
nói: “Làm sao có thể không thú vị đây? Trong nước có cá bơi lội, dưới
tàng cây có kiến thành đàn, trong rừng có chim chóc ca xướng, rất náo
nhiệt mà.”
Dưới lá cây, hoàng đế hé miệng cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng.
Hắn không trả lời Trần Dung, cất cao giọng, quát: “Đi xa chút, đều đi xa chút.”
“Vâng!”
Tiếng bước chân vang lên, mọi người thối lui ra phía sau. Ngay cả đám cung nữ đang bày rượu thịt cũng dừng động tác.
Trần Dung thiết tha nhìn bàn tiệc đầy đặn kia, nói thầm: “Ta còn đang bị đói bụng mà.”
Lời này vừa thốt ra, hoàng đế lại là ha hả cười, hắn đắc ý nói: “Vậy nàng chịu đói đi.”
Trần Dung ngẩn ngơ.
Hoàng đế bỏ lá cây xuống, thoáng nhìn qua Trần Dung đang ngây ngốc, lại bật cười.
Trong tiếng cười to, hắn lại cầm lá cây lên che mắt, nói: “Trẫm từ khi ra đời tới nay, còn chưa từng nói chuyện với người có xuất thân như nàng. Thật không ngờ, nữ lang hàn vi lại là người sinh động như thế. Nhãn lực của
Vương Thất thật khá.”
Trần Dung ngẩn ra.
Nàng nhẹ nhàng
cười nói: “Không phải có người đã nói rồi sao? Đại bàng có sự tiêu dao
của đại bàng, chim sẻ có sự khoái hoạt của chim sẻ.”
Hoàng đế lại là ha hả cười.
Đột nhiên, hắn nghiêng người ngồi dậy.
Theo động tác của hắn, lá cây rơi xuống.
Hoàng đế quay đầu nhìn Trần Dung, hắn mở to mắt nhìn, sau khi liếc qua bốn
phía, hắn dựa sát vào Trần Dung, lén lút nói: “Nói thật….” Dừng một
chút, giọng của hắn càng thấp: “Nàng còn chưa đến Kiến Khang, trẫm đã
nghe qua về nàng, rất muốn gặp mặt…… Bọn họ nói, có một nữ lang hàn vi,
diện mạo xinh đẹp, lại có dũng khí của trượng phu.”
Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn, nói với Trần Dung: “Đánh giá như vậy, nàng có thích không?”
Trần Dung mở to mắt nhìn, đối diện với ánh mắt của hắn, nàng lại càng mở to
mắt. Có lẽ là phúc chí tâm linh, Trần Dung nhếch miệng, nói với ngữ khí
bất mãn, rầu rĩ: “Bệ hạ rõ ràng muốn nói là có một nữ lang hàn vi khi
người Hồ vây đổ thành Mạc Dương đã cùng Vương Thất trải qua hoạn nạn. Nữ lang này bộ dạng phong tao, Vương Thất thật sự có diễm phúc.”
Hoàng đế ngẩn ngơ.
Hắn trừng mắt nhìn Trần Dung.
Bỗng nhiên, hắn cất tiếng cười to.
Vừa rồi hắn luôn luôn cười, nhưng lúc đó hắn cũng không chút để ý, chỉ có giờ phút này, mới là thật sự cất tiếng cười to.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía cung nữ thái giám đều nhìn về bên này.
Hoàng đế vỗ đùi một cái, vui vẻ nói: “Tiểu cô này, ha ha, thật đúng là trí tuệ!”
Tiếng nói vừa dứt, hắn thấy Trần Dung có vẻ buồn bực thì lại cất tiếng cười to.
Vui vẻ một lúc, hoàng đế nhếch miệng cười nói: “Cao hứng không? Một nữ lang hàn vi nho nhỏ, vậy mà mọi hành động lại kinh động thiên tử, có phải
thực sự thỏa mãn thực sự vui mừng hay không?”
Trần Dung cũng chỉ thở dài một tiếng.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt u buồn nhìn trời xanh mây trắng, nói với ngữ khí vô song bi phẫn, vô song tiếc hận: “Nếu sớm biết rằng bệ hạ đã chú ý
ta, khi Trần thị A Dung ta mới gặp thiên nhan, khẳng định sẽ không cầu
bệ hạ cho phép ta xuất gia, mà là cầu bệ hạ ban hạ thánh chỉ, đem ta tứ
hôn cho Vương Thất. Ai, biết vậy đã chẳng làm thế này.”
Lời này vừa thốt ra, hoàng đế đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt lại phá lên cười.
Có điều lúc này, hắn chỉ nở nụ cười một tiếng.
Lại ngả lưng nằm xuống đất, hoàng đế nhặt chiếc lá đặt lên mắt. Hắn nhếch miệng nói: “Nàng không cần nhắc nhở trẫm!”
Giọng của hắn có chút tức giận!
Tức giận này thình lình xuất hiện, Trần Dung không khỏi cả kinh.
Đã thấy hoàng đế căm giận ném lá cây ra xa, rầu rĩ khẽ nói: “Trẫm biết nàng là người của Vương Thất! Hừ!”
Nói tới đây, hắn xoay người, đưa lưng về phía Trần Dung, hờn dỗi giống như hài tử.
Trần Dung đầu tiên là cả kinh, đến khi nhìn thấy thần thái động tác của hắn, lại cảm thấy buồn cười.
Nàng cũng nhếch miệng, rầu rĩ nói: “Ta còn nghĩ rằng bệ hạ sẽ cao hứng mà.”
Nàng nói tới đây, hoàng đế đưa lưng về phía nàng thẳng lưng, hai tai
cũng dựng lên.
Trần Dung cười, tiếp tục êm tai nói: “Nghĩ tới
ngày ấy, nếu trước mặt mọi người mà tứ hôn, Lang Gia Vương Thất khẳng
định sẽ trợn mắt há hốc mồm, hắn khẳng định sẽ nhìn ta, lại nhìn bệ hạ,
nhìn ta, rồi lại nhìn bệ hạ……”
Trần Dung dùng một loại ngữ khí
sinh động lặp lại tình cảnh trong tưởng tượng. Lắng nghe, hoàng đế nhịn
không được cười ra tiếng. Hắn đầu tiên là thấp giọng cười, nhưng vừa
nghĩ đến cảnh tượng đó, hẳn là Lang Gia Vương Thất kia không tin vào lỗ
tai của chính mình, rồi các quần thần cùng đám quý tộc hai mặt nhìn
nhau, đám hủ nho trợn mắt há hốc mồm thầm mắng là hoang đường, liền cảm
thấy rất thú vị, hơn nữa càng nghĩ càng thú vị.
Hoàng đế lại cười ha hả, liên tục nói: “Không sai không sai, rất thú vị!”
Hoàng đế có tâm tình vô cùng tốt, hắn xoay người lại đối mặt với Trần Dung,
hai mắt trong suốt nghiêm túc đánh giá nàng, hoàng đế hướng tới gần
nàng, thấp giọng nói: “A! Thời điểm