Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212452

Bình chọn: 7.00/10/1245 lượt.

quân, buộc chàng ra mặt thay nàng nói chuyện. Mà

chuyện thế này, lúc trước, nàng bận tâm cho chàng nên sẽ không làm như

thế.

Trần Dung nâng mắt lúng liếng, cười quyến rũ: “Thất lang,

chàng ôn nhu quá nhiều …… Như vậy không tốt, Thất lang thế này không bảo vệ được A Dung đâu.” Lời này nếu như nói là chỉ trích, không bằng nói

là Trần Dung đang trần thuật.

Lời của nàng vừa thốt ra, Vương Hoằng lại giật mình.

Chậm rãi, Vương Hoằng cười, chàng nhẹ giọng nói: “Nói vậy cũng không sai.”

Sau đó, chàng cũng không quay đầu lại mà tiếp lời: “Truyền lời ra ngoài, nói Cửu công chúa có ngôn từ thô tục không chịu nổi, bị Vương Thất nhục nhã.”

Mệnh lệnh vừa đưa ra, một người đứng phía sau đáp: “Vâng.”

Người nọ vừa đi, Vương Hoằng lại quay đầu nhìn về phía Trần Dung. Chàng nhìn nàng chăm chú. Chậm rãi, chàng vươn tay ra với nàng, ánh mắt

như nước, nói với giọng ôn nhu vô hạn: “A Dung, lại đây, qua xe ngựa của lang quân ta đi.”

Lúc này tươi cười trên mặt Vương Hoằng mặc dù nhợt nhạt nhưng lại thoải mái, sung sướng …… Vừa rồi vì đối phó với đám nữ tử vương thất, Trần Dung coi chàng là lang quân. Nhưng đồng thời,

Trần Dung biểu lộ ra là tư thái hoàn toàn khác với từ trước, không phải

là vẻ lạnh lẽo cự tuyệt mà là một loại cảm giác khi bọn họ vừa mới quen

biết, có giảo hoạt, còn có tự tin, thậm chí có thể nói là tùy hứng.

Đối mặt với Vương Hoằng đang vươn tay ra, hiện tại đến phiên Trần Dung giật mình…… Nàng rũ hai mắt, sau một lúc lâu, nàng đặt tay lên tay chàng.

Ngay khi hai tay chạm nhau, ngón tay của Vương Hoằng không thể tự ức chế run rẩy một chút. Mà hai mắt chàng nhìn về phía nàng ngoài sự trong trẻo

còn lộ vẻ vui mừng…… Nàng rốt cục, không hề cố chấp nữa sao?

Hai chiếc xe ngựa đồng thời dừng lại.

Vương Hoằng nắm tay Trần Dung, ánh mắt ôn nhu, vui mừng nhìn nàng, kéo nàng tới xe ngựa của mình.

Khi Trần Dung vừa lên xe ngựa, Vương Hoằng đã mở rộng hai tay, ôm nàng vào

trong lòng. Chàng ôm nàng rất chặt, ấn mạnh nàng vào trong ngực.

Chàng ôm rất chặt, làm Trần Dung khó có thể hít thở.

Trần Dung không hề giãy dụa, nàng im lặng tựa trong lòng chàng, tùy ý để vòng ôm mạnh mẽ hữu lực của chàng vây quanh mình.

Vương Hoằng cúi đầu, chàng dán mặt lên gáy nàng, giọng nói có chút rối loạn

cười nói: “A Dung, hôm nay ta thật sự……” Chàng nuốt lời còn lại muốn nói xuống, chỉ chạm vào sau gáy nàng rồi nói: “A Dung, ta hiện tại rất sung sướng.”

Vương Hoằng có tính cách trầm tĩnh nội liễm, nhắc tới hai chữ “sung sướng” này dường như không thể áp chế mà bật ra khỏi miệng.

Trần Dung rũ mắt, nàng tựa hồ không cảm giác được sự kích động cùng vui mừng của chàng, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Ta là một nữ quan, cứ thế ngồi trong xe

của chàng, có gì đáng ngại hay không?”

Vương Hoằng ôm nàng trở nên ngẩn ngơ.

Cảm giác được của chàng cứng đờ, Trần Dung chậm rãi ngăn hai tay chàng, muốn giãy ra.

Vương Hoằng không buông, chàng cúi đầu, nói với giọng mềm mại: “A Dung, để ta ôm một cái.”

Chàng ôm nàng, môi nhẹ nhàng đặt lên cổ nàng, nhắm hai mắt, thì thào nói: “A

Dung, để ta suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút…… Sẽ luôn có biện pháp

làm cho bệ hạ quên nàng, để nàng thoát khỏi danh phận nữ quan này.”

Lời của chàng vừa dứt, Trần Dung liền quay đầu lại.

Nàng ngoái đầu nhìn chàng, nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong ánh nhìn chăm chú của Vương Hoằng, Trần Dung thản nhiên cười, nói:

“Không cần, hiện tại ta rất tốt.” Nàng ung dung tiếp lời: “Sinh tử không thuộc ý chí của bản thân, Thất lang cần gì phải luẩn quẩn trong lòng,

trói buộc A Dung ở bên cạnh chàng?”

Nàng tà nghễ nhìn chàng,

cười rất tùy ý: “Như bây giờ không tốt sao? A Dung cả đời làm nữ quan,

Thất lang cưới thê của chàng, nạp thiếp của chàng…… Như vậy còn không

được sao?” Những gì chàng muốn đều sẽ có được, vậy còn chưa đủ ư?

Vương Hoằng nhìn Trần Dung.

Cánh tay chàng ôm nàng trở nên cứng đờ, đột nhiên, chàng cảm thấy trong miệng đắng chát, đột nhiên, chàng cười không nổi.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến.

Ngay sau đó, một giọng nói sắc nhọn từ bên ngoài truyền đến: “Hoằng Vận Tử tiên cô có ở đây không?”

Đây là giọng tiểu thái giám nghênh đón nàng vào cung. Trần Dung ngẩn ra, vội vàng đáp: “Ở đây.”

Thái giám kia lau mồ hôi, cười nói: “Thật tốt quá. Bệ hạ nói, hắn phát hiện

ra một trò rất thú vị, mời tiên cô nhanh chóng hồi cung, vui chơi với

người.” Dừng một chút, hắn còn nói thêm: “Bệ hạ còn nói, nếu Vương Thất

dây dưa tiên cô không rời thì để Vương Thất đi cùng với tiên cô. Bệ hạ

còn nói, Vương Thất cũng là người làm chuyện hoang đường, người cam đoan sẽ không nói cho người khác biết.”

Giọng của thái giám sắc

nhọn, lời truyền ra rõ ràng làm người qua đường đều dừng chân kinh ngạc

đánh giá…… Như vậy, còn nói là cam đoan không nói cho người khác biết

sao?

Lại một lần nữa, Vương Hoằng ngẩn ngơ.

Trong miệng của chàng lại có chút đắng chát.

Lúc này, quý nhân trong xe ngựa, người qua lại bốn phía tụ tập càng nhiều,

bọn họ nói nhỏ sau một lúc rồi hưng trí bừng bừng nhìn về phía Vương

Hoằng.

Thường thường, có một hai tiếng người nói truyền đến: “Đây là


XtGem Forum catalog