
ắn vô đức vô năng, không sinh ra được con cháu tài giỏi, không
giữ được giang sơn Ngụy thị, sao có thiên hạ bẩn thỉu như ngày hôm nay?
Sao lại tùy ý để Tư Mã thị ngu xuẩn vô năng chỉ huy thiên hạ, đánh mất
non sông? Ha ha ha!”
Nếu tiếng ca vừa rồi của hắn còn hàm súc, hiện tại trong lời nói, từng câu từng chữ đều chỉ thẳng vào đương triều!
Mặt kỵ sĩ kia đỏ phừng, hai chân kẹp lại, sau khi giữ vững thân người, hắn lại giương cung cài tên.
Nhìn mũi tên lạnh lẽo của kỵ sĩ kia giơ về phía mình, nam tử cười càng vang, theo âm điệu cười của hắn, tóc đen tung bay trong gió, thân hình cao
lớn lung lay, như ngọc sơn băng giá.
Trong tiếng cười lớn, nam
tử kia thét dài một tiếng, hắn khinh miệt liếc nhìn kỵ sĩ kia, kêu lên:
“Tiểu đầy tớ! Ta đường đường là Trường Tô Hoàn thị, ngươi không xứng
đoạt tính mạng của ta!”
Trong tiếng cười cuồng ngạo, khinh bạc, nam tử kia xoay tay phải lại, mũi tên trong tay nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực mình.
“Phập” một tiếng, mũi tên đẫm máu lại nặng nề mà cắm trên ngực hắn.
Mà lúc này, mũi tên trong tay kỵ sĩ cũng đã thoát dây cung lao ra, cắm ở trên vai nam tử kia.
Lúc này, nam tử kia vẫn đang cất tiếng cười to. Có điều, hắn vừa mở miệng thì đã phun ra toàn máu tươi.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng cười to dần dần dừng lại. Chậm rãi, thân
hình cao lớn của nam tử kia nặng nề ngã xuống, không hề động đậy nữa.
Mà chỗ hắn ngã xuống, máu bắn tung tóe!
Nhìn chỗ nam tử kia ngã xuống, Trần Dung trong xe ngựa từ từ đứng lên, nàng
hướng tới hắn thi lễ, cúi đầu, nhắm hai mắt, nghiêm túc nói nhỏ: “Thiếp
biết quân là anh hùng Hán gia.”
Bên ngoài xe ngựa là tiếng kêu to, tiếng khóc gào liên tiếp, còn có mệnh lệnh: “Mau, mau mau, đi mau!”
“Còn ở tại chỗ này làm gì? Đi thôi đi thôi.”
“Oa oa, ta muốn mẫu thân.”
“Đáng ghét, chảy nhiều máu như thế, thật là dơ bẩn.”
Trong tiếng kêu la hỗn loạn, Trần Dung nghe thấy một giọng nói trầm đục
truyền đến: “Ở ngay bên đường bắn chết sĩ tộc ư? Không phải nói không
được hành hình trước mặt mọi người sao? Ai, càng ngày càng rối loạn.”
Trong khung cảnh hỗn loạn, xe ngựa của Trần Dung lại khởi động.
Chỉ chốc lát, xe ngựa của nàng hướng tới cửa cung, chạy vào bên trong.
Khi xe ngựa càng chạy càng xa, bên ngoài ồn ào náo động cũng thế, máu tanh
cũng thế, dần dần khuất nẻo, lọt vào tai chỉ là tiếng sanh nhạc cùng
tiếng cười của nữ tử.
Xe ngựa chạy trên con đường rải đá rộng mở, rồi rẽ vào một rừng cây nhỏ.
Đến nơi này, cung nữ thái giám ra vào hai bên đường rõ ràng nhiều hơn. Trần Dung nhìn ngắm cẩn thận.
Đám cung nữ này, người người đều ăn mặc loè loẹt, vô cùng hoa diễm. Đây mới chỉ là mùa xuân, xiêm y trên người các nàng đã vô cùng đơn bạc, yếm lót ngực bên trong kia, ngay cả màu sắc hoa văn đều hiện ra rõ rành rành
trong tầm nhìn của nàng.
Trần Dung ngửi thấy mùi hương nồng đậm tỏa ra từ người các nàng, nhìn xuân sắc quanh đây rồi thu hồi ánh mắt.
Xe ngựa vẫn chạy về phía trước.
Xuyên qua cây cối xanh rì, rừng đào còn chưa nở hoa, ở đình đài phía bên phải truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn: “Đó là nữ tử nhà ai?”
Câu hỏi của thái giám kia tất nhiên ý chỉ Trần Dung.
Dẫn đường cho Trần Dung vốn là thái giám đầu lĩnh, nhưng vì quần bị ẩm ướt, hắn vừa vào cung thì đã giao Trần Dung cho một tiểu thái giám, còn bản
thân được bọn thái giám nâng đỡ rời đi.
Tiểu thái giám kia mới
15, 16 tuổi, hắn nghe thấy tiếng hỏi sắc nhọn, lập tức rùng mình, vội
vàng thi lễ, cười tươi định mở miệng.
Cũng không chờ hắn nói chuyện, người có giọng sắc nhọn đã không chút khách khí ra lệnh: “Đánh xe lại đây.”
Mệnh lệnh vừa dứt, xa phu không nói hai lời đánh xe ngựa, hướng tới lương đình.
Trong ngoài lương đình có năm sáu thái giám cung nữ đứng đó. Một người tầm 30 tuổi trắng trẻo mập mạp đang ngồi giữa đình đài.
Giờ phút này, kẻ mập mạp kia hai tay bắt lấy cánh tay của hai thái giám bên cạnh, gương mặt ửng hồng.
Mà dưới khố của hắn, bên dưới trường bào rộng đang có cái gì đó nhúc
nhích. Nhìn kỹ lại thì thấy lộ ra một bóng dáng tinh tế yểu điệu của nữ
tử. Dường như, còn có thể trông thấy đầu nàng đang chuyển động.
Trần Dung chỉ liếc mắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên. Nàng hơi nhếch môi, nhanh chóng dời tầm mắt.
Mà lúc này, kẻ mập mạp kia hai chân dần dần banh thẳng, đột nhiên, hắn kéo nữ tử dưới thân ra, nhấc hạ thân lên, đem vật kia nhét vào miệng nàng
ta.
Trần Dung mím môi.
Lúc này, bên tai nàng vẫn đang
quanh quẩn tiếng hát vang của nam tử Hoàn thị bị giết kia, lúc này, nàng cũng có một loại xúc động muốn cất cao giọng thét dài…… Đây là một loại xúc động tuyệt vọng cùng bi thương.
Thái giám kia không biết
nói câu gì, chỉ thấy kẻ béo trắng kia hữu khí vô lực, mỏi mệt phất phất
tay, nói: “Mỹ nhân của Vương Hoằng sao? Không gặp, không gặp, hiện tại
không muốn gặp.”
Hắn vung tay lên, vì thế xe ngựa của Trần Dung lại tiếp tục chạy tới chỗ của hoàng đế. Phòng ốc ở hoàng cung đều là lầu các làm bằng gỗ, tầng tầng lớp lớp,
tinh mỹ vô vàn. Dọc theo đường đi, cây cối hai bên đường treo đầy vải
lụa trắng hoặc phấn hồng cùng đè