Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212283

Bình chọn: 9.5.00/10/1228 lượt.

ệm kia vừa xuất

hiện trong đầu, lại trào ra một sự xúc động khác. Y muốn ôm nàng vào

trong lòng, tiếp tục cầu nàng, nói cho nàng biết, mình nguyện ý giết

Trần Vi, chỉ cần nàng cùng y rời đi.

Hai loại ý niệm giao chiến

trong đầu, làm cho tay nắm thành quyền buông lỏng rồi lại nắm chặt, nắm

chặt rồi lại buông lỏng, làm cơ bắp trên gương mặt y co giật.

Lúc này, Trần Dung đã đưa lưng về phía y, nhìn sơn cốc phía dưới mây mù

quấn quanh. Nàng nhẹ nhàng cười, đột nhiên nói: “Tướng quân không phải

mới vừa hỏi ta, vì sao muốn xuất gia sao? A Dung còn chưa trả lời mà.”

Trần Dung rũ mắt, nhìn xuống mây mù biến ảo trong sơn cốc, chậm rãi nói: “Ta lựa chọn xuất gia, là vì người như ta, thân phận rất hèn mọn, diện mạo

không tốt, rõ ràng không có phụ huynh để dựa vào, hai bàn tay trắng,

nhưng lại luôn muốn độc chiếm sự sủng ái của nam nhân.”

Nàng

ngoái đầu nhìn lại về phía Nhiễm Mẫn, tươi cười thản nhiên: “Tướng quân

chẳng lẽ không phát hiện ra sao? Ngài và ta thật sự là cùng một loại

người. Chúng ta đều là loại người nếu có được thì chỉ muốn toàn bộ người đó, nếu không, cho dù đến già, trái tim sẽ giống như bị gai đâm, vô

cùng thống khổ.”

Nhiễm Mẫn nghe đến đó, lạnh lùng nói: “A Dung thật sự rất hiểu biết ta.”

Trần Dung nghe thấy ý trào phúng trong giọng nói của y nhưng nàng chỉ cười cười vẻ tùy ý.

Nàng quay đầu nhìn về phía trước, thì thào nói: “Ta thất thân cho Vương Thất lang, cũng không phải bị chàng cưỡng ép…… Mà là ngày ấy nhìn thấy tướng quân nạp Trần Vi, trong lúc hoảng hốt mất mát, xúc động trào dâng, ta

tự tiến cử mà sinh ra kết quả đó.”

Một lời thốt ra, sắc mặt

Nhiễm Mẫn bỗng trở nên xanh mét. Y nặng nề nhìn chằm chằm Trần Dung, cơ

bắp trên mặt không ngừng co giật. Y vươn hai tay về phía cổ Trần Dung,

nhưng khi bàn tay kia đặt tới gần người nàng, lại run run, không chịu

khống chế áp vào ngực nàng.

Y chỉ cần đánh nhẹ nhàng một chưởng, phụ nhân không biết cảm thấy thẹn, không biết tốt xấu sẽ ngã xuống sơn

cốc, thi cốt không còn!

Lúc này, Trần Dung vẫn nhìn xuống sơn

cốc, tựa hồ không biết phía sau Nhiễm Mẫn đã trở nên lạnh lùng, đằng

đằng sát khí vươn tay ra.

Nhìn mây mù tụ tán, giọng nói Trần

Dung nhẹ nhàng bay tới: “Ta thất thân cho chàng, chàng hứa cho ta địa vị quý thiếp. Nhưng mà A Dung biết, người như ta vừa tham lam lại độc ác.

Ta đã yêu thương chàng thì không thể dễ dàng tha thứ chàng cưới thê,

không thể dễ dàng tha thứ có một ngày, sẽ có chủ mẫu cưỡi ở trên đầu ta

vung tay múa chân…… Ở trong đại gia tộc như Lang Gia Vương thị, nếu ta

không thể dễ dàng tha thứ, hậu quả tất là tự chịu diệt vong.”

Nói tới đây, Trần Dung cười một cái, khàn khàn rồi nói tiếp: “Tướng quân

nghĩ xem, nếu sớm hay muộn đều sẽ chết, vì sao ta phải khiến cho giữa

hai người chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt chứ? Không bằng thừa dịp lúc

chàng còn có tình có nghĩa với ta, ta quyết tuyệt rời đi. Như vậy, ngay

cả khi ta chết, chàng cũng sẽ nhớ ta cả đời.”

Nói tới đây, nàng lại nở nụ cười.

Sau khi bật cười vài tiếng, Trần Dung thì thào nói: “Đáng tiếc, ta không

thành công. Nếu không thành, vậy thì xuất gia thôi. Bởi vậy, ta vẫn

ngóng trông, vẫn khát vọng, tính kế …… Ta không có lúc nào là không nhớ

tới, phải như thế nào mới có thể nhìn thấy bệ hạ, như thế nào mới có thể hướng bệ hạ đưa ra yêu cầu này, lại nhận được sự cho phép của người.”

Phía sau Trần Dung, Nhiễm Mẫn thật lâu đều không có động tĩnh.

Y thu hai tay về, đờ đẫn, cứng ngắc trừng mắt nhìn Trần Dung, đến khi

nàng nói cho hết lời, đến khi bốn phía tiếng người vang vọng, y mới nặng nề hỏi: “Nàng mê luyến hắn như vậy sao?”

Trần Dung đưa lưng về

phía của y khẽ nghiêng đầu, không chút để ý khẽ cười nói: “Luyến chàng

ư? Không phải, ta mê luyến nhất là chính mình. Ta chỉ muốn làm cho nam

nhân tao nhã vô song này, bởi vì cả đời không chiếm được ta, thì sẽ nhớ

kỹ ta cả đời.”

Nàng nói tới đây, cũng không quay đầu đi, lười biếng cười nói: “Tướng quân không giết ta sao? Ta cần phải đi rồi.”

Dứt lời, nàng vung ống tay áo, thướt tha đi về phía con đường nhỏ bên trái.

Nàng đi từng bước một về phía trước.

Phía sau người nàng không có tiếng bước chân truyền đến.

Cũng không biết đi bao lâu, giọng của Bình ẩu vang lên: “Nữ lang, tại sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?”

Câu nói này khiến Trần Dung dừng bước chân cứng ngắc.

Nàng ngẩng đầu nhìn Bình ẩu.

Nhìn thoáng qua, Trần Dung chậm rãi quay đầu lại.

Trong tầm nhìn, bóng người trải dài, nhưng nam nhân cao lớn hiên ngang kia cũng không có ở đó nữa.

Bất tri bất giác, Trần Dung vươn tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán…… Chỉ hy

vọng lời nói vừa rồi khiến cho Nhiễm Mẫn cảm thấy vì đã biết rõ dạng phụ nhân như mình, mạo hiểm ám sát Vương Hoằng thật là một chuyện không có

lời.

Kỳ thật Trần Dung cũng biết, Nhiễm Mẫn là kẻ kiêu hùng, sau khi y cân nhắc lợi hại thì chắc gì sẽ đi giết Vương Hoằng. Có điều nàng không muốn mạo hiểm như vậy, nàng muốn làm ổn thỏa hơn một chút. Về

phần chính nàng, cả đời này cũng cứ như vậy, chết hay sống, kỳ thật

không khác nhau nhiều lắm.

Trên ngọn núi, Nhiễm Mẫn nh


XtGem Forum catalog