
hậu phi? Thậm chí ta còn chưa được sủng hạnh.
Điều này hoàn toàn không hợp quy củ.
Tuy nhiên
hắn là hoàng thượng, bởi chưa phong hậu nên chuyện hậu cung trước nay
đều do thái hậu nắm quyền, há lại để hắn làm gì thì làm?
Nằm ngơ ngẩn hồi lâu, người bên cạnh đột nhiên im lặng, hơi thở dần đều đặn. Ta hơi nghiêng mặt, thấy hắn đã say giấc nồng, hàng mi dài rủ xuống như
hình cánh quạt vô cùng rõ nét. Vòng tay ôm ta chưa từng buông lơi.
Ta mới phát hiện cả tẩm cung vô cùng tĩnh lặng, không có một âm thanh nào
ngoài tiếng hít thở. Các cung nhân gác đêm không hề lên tiếng, ta chỉ
thấy bóng họ in trên cửa.
Ta yên lặng dựa vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, trong lòng đầy suy nghĩ.
Sau một đêm, ta từ cung tỳ của Huyền Nhiên các trở thành nương nương của
thiên triều. Hạ Hầu Tử Khâm ban cho ta chữ “Đàn”, còn ban Cảnh Thái cung cho ta.
Bỗng chốc lời đồn đại lan ra, cả hậu cung chìm ngập
trong đó, đại để nói ta dùng thuật quyến rũ, nếu không, dựa vào dung
mạo, sao có thể một bước thành phi. Ta cười trừ cho qua chuyện.
Đổi bộ cung trang cung tỳ mang tới, nhìn nữ tử tóc mây vấn cao trong gương, ta cười lạnh, phần vinh quang đặc biệt này đến quá dễ dàng khiến người
ta hoảng sợ.
“Nương nương!” Cung tỳ bước lên, khẽ nói. “Đã chuẩn bị xong cả rồi, nên tới Hy Ninh cung thỉnh an thái hậu thôi.” Ta thu
lại suy nghĩ, để mặc cung tỳ dìu, vô thức liếc nhìn nàng ta một cái,
khuôn mặt tròn, đôi mắt rất sáng. Ta bèn hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ tên Vãn Lương.” Cung tỳ cúi đầu, cung kính đáp.
Ta gật đầu, lại dừng bước khiến nàng ta hơi kinh ngạc. Ta cười nói: “Không tới Hy Ninh cung vội, ngươi đi gọi tất cả người của Cảnh Thái cung vào
đây cho ta.”
Vãn Lương hơi sững người, vội vàng “dạ” rồi lại nhỏ giọng nói: “Nương nương, người nên xung là “bản cung”.”
Vậy ư?
“Bản cung…” Ta thầm nói, thật không quen miệng, ha ha, nhưng Vãn Lương nói đúng, ta nên tự xưng là “bản cung”.
Mọi người trong Cảnh Thái cung đều đã đến, cung kính đứng trước mặt ta. Vãn Lương đỡ ta ngồi xuống, lại pha trà cho ta rồi mãi cúi đầu đứng sang
một bên. Ta nhìn dám người trước mặt, cười nói: “Các ngươi không cần quá thận trọng, bản cung truyền các ngươi tới chẳng qua muốn làm quen mặt
chút. Bản cung còn vội qua Hy Ninh cung, mỗi người hãy tự giới thiệu tên mình!”
Nghe vậy, một cung tỳ đứng hàng đầu vội cúi người chào: “Bẩm nương nương, nô tỳ là Triêu Thần.”
Ta nhìn cung tỳ tên Triêu Thần, y phục giống của Vãn Lương, có vẻ đều là cung tỳ thân cận được phân cho ta.
“Nô tài là Cát Tường.”
“Nô tài là Như Ý.”
Hai thái giám tranh nhau nói.
Ta hơi sững người, nhìn về phía y, mở nắp cốc trà, lên tiếng: “Ngươi cũng
tên Như Ý? Khéo quá, theo bản cung được biết, Ngọc Thanh cung cũng có
một cung tỳ tên Như Ý.”
Vẻ mặt tên thái giám đó biến sắc, hắn quỳ phịch xuống, cúi đầu nói: ”Hồi bẩm nương nương, nô tài là người của nương nương.”
Đầu ngón tay ta khẽ động, một tên thái giám rất lanh lợi. Ta chẳng qua mới
nói được nửa ý, y đã hiểu rõ. Ta cười nói: “Thôi, bản cung không muốn bị nhầm lẫn. Các ngươi sửa tên thành Tường Hòa, Tường Thụy đi!”
“Tạ ơn nương nương ban tên!” Hai thái giám đồng thanh nói.
Mọi người trong cung lần lượt nói tên mình, khi tới một cung tỳ, nàng ta do dự một lát, nói quanh co: “Nương nương, nô tỳ… nô tỳ tên Hương Lan.”
Nàng ta vừa nói vừa vặn gấu áo, vẻ mặt căng thẳng.
Vãn Lương khẽ “à” một tiếng. Ta liếc nhìn cung tỳ đó, nàng ta sợ tới mức lập tức quỳ
xuống, đập đầu nói: “Nương nương tha tội! Bởi tên của cung tỳ cũng trùng tên với người khác, nên… nên…”
Hóa ra là như vậy, nhưng hình như nàng ta tự giác quá đà rồi.
“Hỗn xược!” Ta ngồi thẳng, khẽ nói: “Bản cung có nói muốn đổi tên ngươi không? Sao ngươi dám tự ý quyết định?”
Nghe thấy vậy, cung tỳ đó càng run rẩy, khóc nức nở, ra sức đập đầu: “Nương
nương, nô tỳ biết sai rồi! Sau này nô tỳ không dám nữa! Nương nương thực sự biết sai rồi…”
“Câm miệng!” Nàng ta khiến ta có chút bực bội, ta đứng lên, lạnh giọng hỏi: “Bản cung nói muốn xử lý ngươi à?”
Nàng ta run rẩy lắc đầu.
Ta cười lạnh. “Bản cung không cần kẻ vô dụng, cũng không cần người quá thông minh, các người hãy ghi nhớ kĩ cho bản cung.”
Bọn họ vội lên tiếng trả lời.
Bước lên trước vài bước, ta nói: “Vãn Lương và Triêu Thần tới Hy Ninh cung
với bản cung, những người khác thì giải tán, cần làm gì thì làm đó.”
“Vâng, nương nương!”
Giải tán đám cung nhân, ta bước ra ngoài cùng hai cung tỳ. Bọn họ yên lặng
đi sau ta, không nói một lời. Đột nhiên ta bật cười, quay đầu hỏi: “Chắc các ngươi cũng biết bản cung xuất thân từ cung tỳ?”
Thực ra sao bọn họ có thể không biết? Chuyện này sớm lan truyền rồi, ta chỉ muốn xem phản ứng của bọn họ thôi.
Không nhìn ta, cả hai đều cúi đầu, đồng thanh đáp: “Nô tỳ biết ạ!”
Bốn chữ, rất dứt khoát, không chút giấu giếm, nhưng ta vẫn không thể lơ là
cảnh giác, trong cung ta chỉ có một mình. Ta thân cô thế cô, nhất định
phải đề phòng tất cả những người bên cạnh. Hạ Hầu Tử Khâm cũng không
phải ngoại lệ.
Nhìn bọn họ, ta nhấn mạnh từng từ: “Đúng vậy,
người xu