
nghĩ rằng,
khuôn mặt như hoa như ngọc của Tích tần rất quan trọng!”
Đám người ngồi dưới đều thu lại nét cười, ai nấy đều im như thóc, không nói một lời.
Sắc mặt Thiên Lục lại càng trắng hơn, thái hậu gọi cung tỳ ở
ngoài vào, nói: “Còn không bôi thuốc giúp Tích tần?”
Cung tỳ vội vàng thưa “vâng”, lấy hộp thuốc, bước lại khẽ nói:
“Xin tiểu chủ nghiêng người, nô tỳ bôi thuốc cho người.”
Hai bàn tay của Thiên Lục siết chặt thành nắm đấm nhưng nàng ta
không nhúc nhích, chẳng lẽ nàng ta dám công khai chống lại lệnh của thái hậu sao?
Lúc này lại nghe bên ngoài có người hô: “Nương nương, Vinh Phi nương nương, người đi chậm một chút!”
Trong lòng ta kinh ngạc, lúc này Thiên Phi tới làm gì? Suy nghĩ một
hồi, chắc chắn Cúc Vận đã đi mời tỷ ta tới, nhưng dù tỷ ta
có tới cũng chẳng được ích gì. Chỉ cần thái hậu đã chắc
chắn rằng Thiên Lục là người của đại học sĩ, chẳng lẽ Thiên
Phi còn thoát khỏi liên can?
Dẫu trong bụng tỷ ta đang mang long thai thì đã sao? Khắp hậu cung này ai cũng biết, thái hậu nghiêng về thế lực của Diêu gia.
Đang nghĩ vậy thì thấy Thiên Phi bước vào phòng, quỳ sụp xuống trước mặt thái hậu, nói: “Thái hậu…”
Nhưng thái hậu không đứng dậy, chỉ nói với cung tỳ ở bên: “Còn không đỡ Vinh Phi đứng dậy?”
Chúng cung tỳ bước tới đỡ Thiên Phi dậy nhưng tỷ ta nói: “Thái hậu,
hộp thuốc Tích tần đưa cho Đàn Phi là do thần thiếp tặng muội
ấy.”
Ta kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, tỷ ta dám nói
do mình tặng? Trên gương mặt Thiên Lục cũng hiện vẻ không thể
nào tin được.
“Hả?” Thái hậu khẽ gõ móng tay giả rất
dài lên mặt bàn, hỏi: “Vinh Phi vì việc này mà gấp gáp tới
đây? Chỉ một hộp thuốc thôi mà!”
Đúng thế, người ngoài
nhìn vào thì chỉ là một hộp thuốc mà thôi, nhưng trong lòng
Thiên Phi và Thiên Lục đều hiểu rõ, đó là vật của Cố phủ.
Vật như thế này vốn không nên mang ra, nhưng Thiên Lục tự cho là
mình thông minh, muốn kéo ta xuống nước, lại không ngờ khéo quá hóa vụng.
Thiên Phi biến sắc mặt, vội đáp: “Thần thiếp
cũng mới biết hộp thuốc Tích tần tặng cho Đàn Phi có mùi bạc hà.”
Hay thật đấy, trực tiếp lấy cớ vì trong thuốc có
mùi bạc hà nên tỷ ta mới vội vàng tới đây, có vẻ tỷ ta muốn
giả vờ không biết đây là thứ hoàng thượng ban cho đại học sĩ.
Ta muốn xem thử, tỷ ta sẽ quanh co như thế nào.
“Lần
trước thần thiếp không cẩn thận ngã bị thương, một cung tỳ
trong cung thần thiếp nhân cơ hội lấy lòng. Đúng lúc Tích tần
tới thăm hỏi, thần thiếp biết Tích tần trước nay luôn thích hoa mai, thấy trên nắp hộp khắc một đóa mai nên tặng luôn cho Tích
tần, dù gì trong cung của thần thiếp cũng luôn có sẽ thuốc.”
Tỷ ta cúi đầu, nói rõ ràng.
Ta thực sự có chút kinh
ngạc, tỷ ta cho rằng đổ chuyện này lên đầu một cung tỳ thì tỷ muội bọn họ có thể thoát thân sao? Thật nực cười, thái hậu
há là người dễ bị qua mặt như thế?
Quả nhiên, thái hậu
nghe xong thì không có phản ứng gì. Thiên Phi nói là cung tỳ
trong cung của tỷ ta, muốn đổ tội thì chỉ cần một câu nói là
xong, tỷ ta đi bước này thật sự không khôn khéo.
Ta lạnh
lùng nhìn Thiên Phi, chỉ dựa vào suy nghĩ của tỷ ta mà có thể nghĩ ra được cách này cũng là làm khó tỷ ta rồi.
Diêu
Phi đưa mắt nhìn thái hậu rồi quay lại, cúi người đỡ Thiên Phi
đứng dậy, nói: “Vinh Phi đứng lên trước đi! Muội bây giờ đang
mang long thai, có chuyện gì thì cứ đứng lên rồi nói. Chỉ là
một hộp thuốc có mùi bạc hà thôi mà, cũng có phải chuyện gì to tát đâu, thực ra muội không cần như thế.”
Nàng ta vừa
nói dứt lời thì nghe thái hậu khẽ cười một tiếng, nói: “Thế
thì ai gia lại tò mò, hộp thuốc này là thứ thượng hạng, một
cung tỳ trong cung của ngươi làm sao có được?”
“Thái hậu…” Thiên Phi cúi đầu thưa. “Chuyện này vốn dĩ thần thiếp cũng
không biết, lúc nãy mới tìm cung tỳ kia tới hỏi, ban đầu nàng
ta còn muốn gạt thần thiếp. Thần thiếp sai người đánh nàng ta
mấy gậy, nàng ta mới nói thật.”
“Ừm?” Thái hậu nhìn tỷ ta, ra hiệu nói tiếp.
Thiên Phi vội nói: “Cung tỳ kia nói, một lần nàng ta bị ngã trẹo
chân, một thị vệ trong cung đã đưa cho nàng ta hộp thuốc mỡ
này. Nàng ta còn nói, thị vệ đó có tình cảm với mình từ
lâu, cho nên mới tặng thứ thượng hạng như vậy.”
Ta chỉ thấy lòng mình nặng trĩu, nàng ta nói… thị vệ?
Trong đầu ta đột nhiên lóe lên gương mặt của Cố Khanh Hằng, chẳng lẽ Thiên Phi muốn…
Đột nhiên thấy Thiên Lục đứng phắt dậy, kéo tay áo Thiên Phi, nói: “Tỷ…”
“Không sao,