
ừng
chập, Đường Kiến Tâm nhìn Lôi Khiếu Thiên, so với mấy người Đế Văn,
Chris thì cường độ run của anh không rõ ràng chút nào.
Đường Kiến Tâm cảm thấy có chút kỳ quái, "Sao anh lại bình tĩnh như thế, anh còn cõng tôi mà." Lôi Khiếu Thiên bị lời cô hỏi làm cho buồn cười,
định tặng cho cô ba chữ, nhưng thấy bốn đứa em bên cạnh thì khóe miệng
giật một cái, có cần khoa trương vậy không? "Thể lực của bọn họ không
tốt!"
Khuôn mặt cả đám bị đả kích hiện ra đủ màu sắc, lão đại, anh, anh họ à,
tuy anh nói là sự thực nhưng trước mặt phụ nữ cũng phải để lại cho bọn
họ chút mặt mũi chứ.
Đường Kiến Tâm sáng tỏ liền gật đầu, "Trong lúc tập luyện các anh vác được bao nhiêu cân?"
"Chị dâu, chuyện này nên dừng ở đây, chỉ cần xem trọng lượng của chị là
hiểu được sự đau khổ của các lão gia bọn em." Đó là quãng thời gian
không dám nhìn lại, Thẩm Dương Kỳ thật sự nói có phần mâu thuẫn.
Đường Kiến Tâm chớp mắt, "Khi ấy tôi cũng không nặng, chỉ có ba mươi mấy kí."
Ba mươi mấy kí? Chị dâu à, chị có biết khi đó bọn em bao nhiêu tuổi
không? Còn chưa tới mười hai? Ngoại trừ anh họ đeo vật nặng chạy hết
hành trình ra thì bốn người khác đều bỏ mình, bị mẹ anh cầm roi da đuổi
theo phía sau...
Thẩm Dương Kỳ run rẩy, không nói nữa, quá là đả kích người!
"Được rồi, đi thôi." Lôi Khiếu Thiên rút súng bên hông, tìm cửa rồi ra ngoài.
Đường Kiến Tâm ngước lên nhìn cầu thang thật dài, não như ngừng hoạt động...
Mẹ ơi, lần đầu tiên, Đường Kiến Tâm chấn kinh đến mức không nói nên lời, từ bên dưới, ban đầu có lẽ còn nhìn được một phần trăm của cái cầu
thang, còn sau đấy nó cứ kéo dài kéo dài mãi. Kinh khủng hơn cả cầu
thang lên thiên đường, cô không tin được là Lôi Khiếu Thiên cõng cô đi
xuống thế nào nữa.
Giờ thì cô đã hoàn toàn rõ vì sao mà mấy người Thẩm Dương Kỳ vừa xuống
tới nơi đã phờ phạc cả ra như vậy, đổi lại là cô thì chắc không chỉ run
rẩy đơn giản vậy thôi đâu.
"Đi thôi chị dâu." Lôi Trảm Thiên đi sau Lôi Khiếu Thiên thấy Đường Kiến Tâm ngạc nhiên ngơ ngác nhìn cầu thang mới gọi to.
Đường Kiến Tâm mặt không thay đổi bước đi, Thẩm Dương Kỳ cười hắc hắc, "Chúng ta đánh cuộc không chị dâu?"…
"Đánh cuộc gì?" Đường Kiến Tâm vốn không muốn chơi mấy trò kém thông
minh với cậu ta, nhưng dù sao cô cũng đang có sự hiếu kỳ với Hoàng Lăng
này.
"Chúng ta cược xem trong Quan Lăng có xác ướp hay không nhe." Thẩm Dương Kỳ hiếu kỳ vô cùng, mắt sáng lên.
"Kỳ, nhiều chuyện quá, đi nhanh." Đế Văn vỗ vào sau lưng Thẩm Dương,
Chris cũng thấy hứng thú, "Cậu nói xem, lão đại có biết vị Vương gia này là ai không nhỉ?"
Thẩm Dương Kỳ lắc đầu, "Không biết."
Đường Kiến Tâm không hứng thú, vượt lên hẳn bọn họ. Thực ra cô cũng tò mò, vì sao chỗ đó không dùng hoàng kim xây nhỉ?
Không biết khi bước lên bậc thang hoàng kim sẽ có cảm giác gì nữa?
"Đừng vội đi thế chị dâu, chúng ta còn chưa đặt tiền cược mà?" Thẩm
Dương Kỳ phải nói rất vui sướng, ân cần đi sau Đường Kiến Tâm.
Đường Kiến Tâm trả lời, "Không có, ai thua sẽ phải giặt tã cho con tôi một tháng."
"Chị quá không phúc hậu, nếu chị mà thua thì coi là trừng phạt gì chứ?
Tã của tiểu bảo bối vốn do chị giặt mà." Thẩm Dương Kỳ la hét không công bằng.
Đường Kiến Tâm nghiêm trang lắc đầu, "Không, do anh họ cậu giặt đấy." Còn về việc anh giặt hay vứt đi thì không biết.
Đừng đùa? Thẩm Dương Kỳ há hốc miệng, "Anh họ giặt tã?" Anh bạn nào đó
nhất thời như đứng ngơ ngác trong gió, trong tâm trí anh lấp đầy hình
ảnh anh họ đâm chọc tấm vải làm cho nó rách rụng lả tả.
Chris nghi ngờ, "Gì cơ?"
Đế Văn sốc thiếu chút nữa nhảy cao tới ba mét, "Giặt tã?"
Đúng lúc Lôi Khiếu Thiên âm trầm quay mặt lại, ánh mắt giết người kia giống như "cậu mà dám nói thêm câu nữa tôi bắn chết"!
"Ha ha, anh họ không ngờ luân lạc tới nỗi giặt tã cho tiểu bảo bối á,
khó tin thật đấy, thấy anh họ pha sữa mà em đã thấy run rẩy tâm can rồi
mà bây giờ nghe được chuyện còn đáng sợ hơn nữa." Thẩm Dương Kỳ cười ha
ha đầy hả hê!
Lôi Khiếu Thiên mắt đỏ hồng không chớp không nháy nhìn thẳng vào Thẩm
Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên cảm thấy cậu ta quá ngu ngốc, sắc mặt lão đại
đã tái xanh thế này mà cậu ta còn đổ thêm dầu vào lửa.
"Kỳ, không muốn chết thì nhanh lên."
Đường Kiến Tâm thương hại nhìn cậu ta, đứng bên cạnh kéo lấy áo Lôi
Khiếu Thiên, "Đừng tức giận, chuyện giặt tã cho con trai chẳng có gì là
mất mặt cả, yên tâm đi, cậu ta dám chế nhạo chồng tôi thì tôi sẽ giúp
anh trả thù, vứt hết tã của Mông Mông cho cậu ta giặt, xem cậu ta tiện
nghi cái gì."…
Lôi Khiếu Thiên muốn phản bác lại là anh chưa có giặt tã cho thằng nhóc
thúi kia, nhưng im lặng trước mặt bà xã là hơn hết. Để bà xã biết anh
không làm tốt việc cô ấy giao phó thì chắc chỉ có thể ngủ phòng khách.
"Có tiếng bước chân tới nơi này." Lôi Khiếu Thiên không ngây thơ đi thảo luận mấy vấn đề kém thông minh ấy với Thẩm Dương Kỳ.
Lôi Trảm Thiên nhấc súng lên, "Đế Văn, Chris cản phía sau, Kỳ tiến lên."
Không ai có ý kiến, mấy người Lôi Trảm Thiên cúi thấp lưng di chuyển,
tới trước cánh cửa đề hai chữ Quan Lăng, "Đây là nơi yên nghỉ của Vương