
n cao, làm một chiếc tacxi ngừng lại. Xe ở trước mặt dừng lại một lúc, thấy cô không muốn lên, tài xế có chút không kiên nhẫn:”Tiểu thư à, lên xe thôi!”
“dạ.” Đậu Mật Đường xin lỗi cười cười. Khom người chui vào taxi, nói rõ nơi đến của mình .
Dọc theo đường đi, Đậu Mật Đường không ngừng suy nghĩ đến việc vừa
rồi. Trong lòng của cô khổ sở. Mình thay người đang ông kia sinh con
dưỡng cái, nếm đủ loại cực khổ đắng cay. Xòn anh ta thì hay rồi, tay thì ôm mĩ nhân, tay thì đếm tiền.
“Tiểu thư, đến.” Lời nói của tài xế đem suy nghĩ cô kéo về hiện tại. Trã tiền, xách theo bao lớn bao nhỏ, đi vào ngôi nhà bé nhỏ của mình.
“Long thái tử, Phượng công chúa. Mẹ đã trở về.” Giọng nói Mật Đường
tràn đầy vui vẻ vang lên trong sân.”Phượng công chúa, mẹ mua cho con váy công chúa rồi nè.”
“Có thể mặc váy công chúa rồi, có thể mặc váy công chúa rồi!” Phượng công chúa giống như một con chim nhỏ, nhảy tót lên người mẹ. Bé hôn một cái thật mạnh lên má Mật Đường.”Mật đường bảo bối, con yêu mẹ chết
mất.”
“Phượng công chúa, mẹ cũng yêu con chết mất.” Đậu Mật Đường vùi đầu
vào bả vai mềm nhũn của con gái, không nhịn được mà cảm động. Không có
người đàn ông kia, cô vẫn có thể sống rất vui vẻ. Chỉ cần có hai đứa con bên cạnh, thế giới của cô sẽ luôn hạnh phúc. Mặc dù có một chút không
hoàn mỹ, cô cũng có thể sống tốt.
“Hai người kia, vào nhà nhanh lên, thức ăn sắp lạnh hết rồi.” Giọng
nói Đậu Ngọc Nga từ trong phòng vang lên. Nghe mẹ nói đến thức ăn, Mật
Đường mới cảm thấy đói bụng.
“Thơm quá. Tay nghề của mẹ còn hơn cả đầu bếp năm sao nữa.” Mật
Đường hít lấy hít để mùi thơm trong không khí, ca ngợi tài nấu nướng
của mẹ.”Phượng công chúa, Long thái tử, ăn cơm.”
“Mật đường bảo bối, con muốn mặc thử cái váy công chúa trước, sau đó mới ăn cơm cơ.” Phượng công chúa cố chấp. Mật Đường búng nhẹ chóp mũi
con, cưng chiều nói.”Được rồi!” Đậu mật đường lấy ra váy công chúa cho
Phượng công chúa, giúp con mặc vào thân thể nhỏ bé. Tiểu oắt con này, ở
trước gương uốn éo ngắm nghía chính mình.
“Mật đường bảo bối, cái váy này thật
đẹp! Con thích, rất thích nó, mẹ ạ.” con gái trời sinh đã thích thứ đẹp
đẽ, không kể tuổi lớn hay nhỏ. Phượng công chúa mặc vào cái váy này, còn cảm thấy không được hoàn mỹ lắm. Bé lấy chiếc kính râm ở trong túi xách của Đậu Mật Đường đặt trên chiếc mũi nho nhỏ. Sau đó, lấy chiếc túi
khoác lên bả vai nhỏ gầy của mình. Soi gương, ngắm nhìn không thấy chán.
“Phượng công chúa, cởi váy ra để chuẩn
bị ăn cơm nào.” Đậu Ngọc Nga thấy Mật Đường mua một đống đồ, trong lòng
rất muốn mắng cô, nhưng bà cố nhịn xuống.
Thuê nhà sống qua ngày phải tính toán
tỉ mỉ. Đứa bé này vừa mới đi làm đã tiêu tiền như nước. Nếu về sau 2
cháu đi học, lấy đâu ra tiền đây!
“Long thái tử, lại đây, mẹ mặc quần áo mới cho con.” Mật Đường lấy ra một bộ quần áo bé trai, định giúp Long thái tử thay.
Long thái tử rất ít khi nói chuyện. Mật đường cảm thấy mình không hiểu thấu được suy nghĩ của nó. Phượng công
chúa hoạt bát khiến cô quên mất cảm nhận của đứa con này.
“Mật đường bảo bối, con không cần quần áo mới.” Long thái tử lui về phía sau hai bước, từ chối việc mẹ mặc quần áo cho.
“Long thái tử, con muốn cái gì? Nói cho mẹ nghe, mẹ nhất định mua về cho con.” Con đã lớn như thế, thấy quần áo mới phải vui mừng kích động chứ. Tại sao đứa bé này lại không tỏ ra như vậy nhỉ? Trong lòng nó đang suy nghĩ cái gì?
“Mật đường bảo bối, con không cần quần
áo mới. Con chỉ muốn. . . . . . Muốn một cha. Mật đường bảo bối, có thể
mua một người cha cho con sao?” Long thái tử mở to mắt mong đợi.
Mật đường lập tức đau đớn.
Cô không thể khống chế bi thương của
mình được nữa, ôm Long thái tử khóc lớn lên. Nước mắt nước mũi dây đầy
quần áo Long thái tử. Mấy ngày qua, Đậu Mật Đường vẫn cố gắng ngụy
trang, không cho phép mình được khóc trước mặt mọi người. Mà Long thái
tử nói như vậy, làm cô cảm thấy tủi thân hơn.
Muốn cha?
Cô cũng muốn cho con một người cha, cho con một ngôi nhà hoàn chỉnh! Nhưng cô tới chỗ nào tìm cha cho con đây?
Cha của nó đã là của người khác. Cô có biện pháp gì để anh ta trở lại
bên cạnh mẹ con bọn họ?
Mua một cha?
Thật là ý tưởng rất đáng yêu của trẻ
con! Nếu như cha có thể dùng tiền để mua thì cô sẽ nhịn ăn nhịn uống mua cha trở lại cho hai con!
“Long thái tử, anh thật đáng ghét! Tại
sao làm Mật Đường bảo bối khóc hả? Tại sao phải cần loại cha chó má làm
gì chứ?” Phượng công chúa vừa nhìn Đậu Mật Đường khóc, nên nói lớn tiếng với anh. Sau đó tiếp tục an ủi mẹ.”Mật Đường bảo bối, đừng khóc. Không
có cha, chúng con cảm thấy chẳng sao cả!”
“Mật Đường bảo bối, mẹ không phải khóc
nữa đâu. Con không cần cha nữa, con cũng không muốn có cha nữa đâu!”
Long thái tử vừa khóc vừa chạy ra ngoài sân.
Đậu Ngọc Nga nhìn mẹ con họ, nước mắt
không cầm được mà rơi xuống. bà buồn bã thở dài, đi ra ngoài an ủi Long thái tử. Cuộc sống sau này phải trải qua thế nào đây? ột ngày mới, rốt cuộc lại bắt đầu.
Đậu Mật Đường hít một hơi thật sâu, lần nữa đi vào đại sảnh Tiêu
thị. Vốn quyết định không hề bước chân vào t