
g, một nhà xa cách hơn hai mươi năm, cuối cùng còn có thể đoàn
viên, tạo thành một gia đình hạnh phúc mĩ mãn!
“Thám tử Lý, xin giúp tôi tra địa chỉ nơi sống của cô gái tên Đậu
Mật Đường. Trong nhà có những ai, tình trạng kinh tế như thế nào? Sau
khi chuyện thành công, tôi sẽ không bạc đãi cậu.” Tìm một thám tử tư,
hỏi thăm thân thế Đậu Mật Đường, đây chỉ là chuyện nhỏ.
“Tiêu tổng, tôi lập tức thăm dò ngay. Trong vòng ba ngày, sẽ cho ông câu trả lời chắc chắn nhất.” Trong điện thoại, truyền đến tiếng nói của thám tử Lý. Tiếng giày cao gót càng ngày càng gần.
Tiêu Thính Quân biết Lương Bích Ngọc đã trở lại. Ông vội vàng cúp
điện thoại, nhắm mắt giả vờ ngủ say. Lương Bích Ngọc đi tới, lấy tay sờ
sờ trán của ông.
“Thính Quân, anh có chỗ nào thấy không thoải mái à?” lúc Lương Bích
Ngọc trở lại, nghe người làm Trương nói Tiêu Thính Quân đã trở lại.
Trong lòng của bà không khỏi hoảng hốt. Lão đầu này chưa bao giời trở
về nhà sớm như vậy, hôm nay có chuyện gì à? Chuyện giữa bà và Lô Thanh
Vân chẳng lẽ bị phát hiện ư?
“Có thể là bị cảm gió, cả người đau ê ẩm. Bích Ngọc, em vừa đi đâu
vậy?” Tiêu Thính Quân rất muốn rõ Lương Bích Ngọc nói dối như thế nào.
“Em đánh bài với bà Triệu gần nhà. Hôm nay vận may cực tốt anh ạ,
thắng được mấy ngàn khối.” Lương Bích Ngọc lấy trong túi xách ra mấy
tiền, vụng về đếm.”Ông xã à, em nghĩ chuyện này, không biết anh có đồng ý hay không. Anh làm việc cả ngày lẫn đêm thật sự rất mệt mỏi. Chờ anh
khỏe lên một chút, rồi hai chúng ta ra nước ngoài du lịch mấy ngày nha.
Thứ nhất là có thể giải khỏa tâm trạng. Thứ hai là rèn luyện cho con
mình năng lực quản lí. cả ngày lẫn đêm anh đều để con dưới cánh, con nó
vĩnh viễn không lớn nổi mất.”
Nếu như đây là trước kia, ông nghe xong lời nói của Lương Bích Ngọc, nhất định sẽ cảm động vạn phần. Hiện tại, nghe lời này, thế nào cũng
không có cảm giác.
ả đàn bà ba xạo, nói dối mà mắt cũng không nháy mắt!
Đi đánh bài? Ha ha, được lắm, một cái cớ rất đường hoàng! Xem ra
trước kia đánh bài, đều là lấy cớ mà thôi. Lấy đánh bài làm ngụy trang
để đi gặp người tình Lô Thanh Vân!
Người tình? Bọn họ không phải là người tình! Bọn họ mới thật sự là
một gia đình! Từ đầu đến cuối, ông đều là một kẻ ngốc, bị người ta xoay
xoay trong lòng bàn tay!
“Bích Ngọc, em nói rất đúng ! Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc.
Tử Đằng tốt nghiệp đại học một năm nay chỉ đăm đăm trong truyện gió
trăng. Chuyện của công ty không để ý chút nào. Có thể là do tuổi còn
nhỏ! Chờ lớn thêm một tí nữa chắc chắn sẽ biết suy nghĩ.” Tiêu Thính
Quân uyển chuyển từ chối lời đề nghị của Lương Bích Ngọc.”Anh muốn cho
con ra nước ngoài du học. Chờ con mình tốt nghiệp xong, sẽ đem tập đoàn
Tiêu thị giao cho con xử lý. Con vừa có thành tích, lại vừa trưởng thành thêm. đến lúc ấy, anh sẽ an nhàn về hưu, cùng em đi du lịch vòng quanh
thế giới.”
bên trong lòng của Lương Bích Ngọc không thoải mái. Nhưng bà vẫn
nhịn xuống. Đã chịu đựng hơn hai mươi năm, bà cũng có thể chờ thêm nữa.
Tử Đằng du học mấy năm, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.
“Ông xã tính toán thật chu đáo! Thằng Tử Đằng chẳng làm việc gì nên
hồn, cho nó đi du học mấy năm để tính tình con giảm bớt. Chẳng qua em có chút lo lắng cho sức khỏe của anh.”
Lo lắng sức khỏe của anh?
Hừ hừ, ả và Lô Thanh Vân, ước cho ông chết sớm còn không kịp, chứ lo cái khỉ gì! Nếu bây giờ ông chết, bọn họ không cần tốn công tốn sức
nữa!
“Giữa chiều, thằng nhóc kia chạy ra khỏi công ty. Đến bây giờ còn
chưa trở về! Bích Ngọc, en gọi điện cho con xem. Nói rằng anh có chuyện
tìm nó, để nó trở về ăn cơm tối.” Tiêu Thính Quân lo lắng cho Đậu Mật
Đường nên cố ý để Lương Bích Ngọc bảo Tiêu Tử Đằng trở về. Ả đàn bà này
lừa ông cả đời. Ông không thể trơ mắt nhìn con trai ả làm hại con gái
ông.
“Được, em đi gọi ngay” Lương Bích Ngọc cũng đang suy nghĩ là chặn
Tiêu Tử Đằng quan hệ cùng con bé kia. lời nói của Tiêu Thính Quân vừa
vặn trúng ý bà. Đậu Mật Đường xách trong tay một mớ túi lớn túi nhỏ, trong lòng mừng rỡ muốn hét lên.
Kẻ khờ khạo kia, chẳng những trả trước cho cô ba tháng tiền lương,
lại trả luôn tất cả tiền quần áo cho cô. Cô giả vờ gã lại tin răm rắp.
Nhớ đến cảnh hắn chật vật chạy trốn, cô vui vẻ không ngừng được tay.
Đậu mật đường đưa tay vẫy taxi, cánh tay giơ lên ngang mặt, đúng lúc này thì một chiếc màu đen chạy băng băng qua mắt cô. Cửa sổ xe mở ra,
bên trong xe có giọng nói ngọt ngào của Tiêu Tử Phượng”Anh Long à, chúng ta ăn cơm ở đâu đây? Đồ ăn Hàn Quốc như thế nào?”
“nếu em thích ăn đồ ăn Hàn Quốc, thì chúng ta phải đến Đại Trường
Kim.” Giọng nói vô giác của Đường Long cũng theo gió truyền tới.
“em không phải là thích ăn đồ Hàn Quốc, mà em thích món tình nhân
của Hàn Quốc.” tiếng cười khanh khách của Tiêu Tử Phượng đánh úp lên dây thần kinh của Đậu Mật Đường.
Cô nhìn chiếc xe sang trọng từ từ khuất xa, tưởng tượng cảnh trong
xe kia là cặp trai tài gái sắc thân thiết, trong lòng một hồi ê ẩm. Vị
chua xót thật không dễ chịu. Nước mắt, làm nhòa tầm mắt của cô.
Mật đường giơ tay lê