
Dĩ Mạch, anh không bao giờ che giấu vẻ hài hước của mình.
“Này
bác sĩ Lục, rốt cuộc thì anh có bao nhiêu tiền người lắm tiền, điều này thì cô
vẫn biết, nhưng có thể sở hữu những 35% cổ phần của nhà hàng cao cấp này thì rõ
ràng không phải là “người lắm tiền” bình thường.
“Đố em
biết đấy, em có thể không phô bày bản tính tham tiền lộ liễu thế được không?
Anh đói rồi, Petrus ở đây rất nổi tiếng, tẹo nữa em đừng quá chén đấy”. Thiều
Trì nhẹ nhàng đổi đề tài, không phải là anh không muốn trả lời Dĩ Mạch, mà là
vì trước khi cố vấn tài chính của anh thống kê xong các loại hàng hóa, bất động
sản, tài khoản ngân hàng đứng tên anh, thỉ bản thân anh cũng không thể trả lời
câu hỏi này.
“Vua
của các loại vang, sản phẩm cao cấp nhất của tám vườn nho danh tiếng Bordeaux,
Petrus luôn là sự lựa chọn của các ngôi sao hàng đầu!”. Mắt Dĩ Mạch sáng rỡ, cô
hăm hở bước vào bên trong.
“Thưa
cô, ở đây cần đặt trước”. Nhân viên phục vụ kiên trì nói, Dĩ Mạch nghiêng đầu
chỉ người đàn ông đi sau mình, rồi dương dương tự đắc lướt vào trong.
“Anh
Lục, ra cô đây là bạn của anh”. Nhân viên ở cửa vừa thấy Lục Thiều Trì, thái độ
liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
“Là bạn
gái”. Không để tâm đến vẻ kinh ngạc của người nhân viên, Thiều Trì khẽ nhấn
mạnh.
“Anh
Lục, tối nay anh có kế hoạch gì, để em gọi giám đốc đến gặp anh”.
Thiều
Trì mỉm cười kéo Dĩ Mạch vào trong sảnh, cô nàng này mắt sáng trưng ngó
nghiêng, vẻ hớn hở hiện ra trong mắt. Đúng là nhóc con chưa hiểu đời, không cần
thấy gì cũng lạ lẫm thế chứ. Lục Thiều Trì trong bụng cười thầm, bỗng nụ cười
của anh đóng băng lại trên môi. Anh lạnh lùng đáp lại ánh mắt lạnh lẽo sắc nhọn
của người đàn ông ngồi ở bàn VIP bên cửa sổ đối diện đang không chút ngần ngại
nhìn họ chằm chằm. Vừa thấy người đàn ông đó Thiều Trì giật thót người. Là anh
ta! Trong lòng anh bỗng có chút lo lắng, bàn tay đang ôm eo Dĩ Mạch cũng bất
giác run lên. Vậy mà, dù trong tim nổi sóng, vị bác sĩ ngoại khoa chững chạc
đường hoàng này vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm. Anh thản nhiên đặt tay lên
vai Dĩ Mạch, hơi nghiêng người che khuất tầm nhìn của người đàn ông phía sau.
Dĩ Mạch bị nội thất hiện đại, hào nhoáng của nhà hàng cuốn hút, hoàn toàn không
để ý đến người đàn ông vẫn nhìn theo cô suốt từ phía sau. Lục Thiều Trì kéo cô
đi thẳng đến chỗ ngồi ở mé trong cùng, ở đó có vách kính và xích đu phủ dây hoa
leo, trông như chốn đào nguyên cách biệt trần thế.
“Tenez,
go tez-moi cette liqueur?”. (Nâng ly nào! Em thử xem loại này
có ngon không?). Lục Thiều Trì nâng cười với Dĩ Mạch.
“Fameux!”. (Rất
ngon!). Dĩ Mạch nếm một ngụm nhỏ, khen ngợi.
“Em hiểu
anh nói gì à?!”. Lục Thiều Trì ngạc nhiên.
“Giờ
mới biết bạn gái anh tài thế nào sao?”. Dĩ Mạch uống một ngụm vang lớn, khuôn
mặt cô lập tức ửng hồng.
“Vang
là để thưởng thức, em uống nhanh như là uống bia ấy! Cẩn thận kẻo sặc bây giờ”.
Anh cười lau rượu ở khóe miệng cô, vẻ dịu dàng trong đáy mắt thật khiến người
ta phải mê đắm. An Dĩ Mạch thấy cồn cào trong bụng, lúc nào nhỉ, đã từng có
người lau cho cô như thế này...
...
“Tenez,
go tez-moi cette liqueur. C’est bon...”.
“Anh dở
hơi à, nói linh ta linh tinh gì thế?”.
“Ngốc,
đấy là tiếng Pháp. Anh bảo em nếm rượu đi”.
“Tiếng
Pháp? Thế thì nhất định là do anh phát âm không chuẩn nên em mới nghe không
ra”.
“Ừ, tại
Dĩ Mạch của anh rất giỏi tiếng Anh mà, chúng ta cạn ly. Thôi chết! Hình như hôm
nay anh quên mang tiền rồi”.
“Cái
gì?”. Giật mình, cô trút hết cả ly rượu vào miệng.
“Cái đồ
ngốc này, em làm gì thế? Sao lại tu ừng ực thế kia? Đỏ mặt tía tai rồi kìa, mồm
mép đầy... để anh lau cho!”.
...
Dĩ Mạch
hơi ngây ra.
“Đang
nghĩ gì thế?”. Thiều Trì thấy cô ngơ ngẩn, dịu dàng hỏi một câu.
“Em nhớ
có lần đến nhà hàng Pháp, hồi đó em còn đang đi học làm gì có tiền, mà chỗ đó
lại toàn người giàu. Em cũng quên mang tiền, lại còn gọi chai rượu mấy trăm tệ,
kết quả bị ông chủ nhà hàng đuổi chạy suốt hai dãy phố. Hóa ra chủ nhà hàng cao
cấp nổi điên lên cũng rất ghê gớm”.
Ăn
quỵt? Thiều Trì phì cười, đúng là chuyện gì cô nàng này cũng gây ra được. Còn
nhớ có lần anh đi tàu điện ngầm cùng cô, chả hiểu thế nào mà cô lại vò nát mất
vé. Rốt cuộc là anh lớn tướng rồi mà lần duy nhất bị người khác “lãnh” về, sau
khi nhân viên trực của ga tàu điện nhận được điện thoại từ thư ký của bố anh
gọi đến. Anh ngượng đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui, thế mà cô nàng lại
còn hớn hở hỏi: “Bác sĩ Lục, hóa ra anh là con ông cháu cha! Bố anh làm gì thế?
Anh vào đại học có phải nhờ chạy chọt không?”. Lúc ấy anh chỉ muốn lấy miếng
băng dính dán chặt miệng cô lại. May mà lần đó anh đi với cô, thế còn trước kia
thì sao? Với cái thói vô tâm vô tính của cô, e rằng chịu không ít thiệt thòi
nhỉ?
Điều
hòa trong nhà hàng mở rất mạnh, Dĩ Mạch uống từng ngụm vang, hy vọng làm ấm
mình lên một chút. Cốc rượu soi nghiêng khuôn mặt cô, cô nhắm mắt lại, cố gắng
thoát khỏi hồi ức. An Dĩ Mạch, ngươi đúng là hết thuốc chữa, sao lại nhớ đến
tên đó? Nơi này b