
ng, gần như để lên kiều đồn của nàng.
Lưu Tĩnh Minh rõ ràng cảm thấy mình bị người ta cợt nhả, hoảng sợ thở gấp ngẩng
đầu lên.
Làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là, người trước mặt nàng, dĩ nhiên lại là nam
nhân ngày đó nàng rình coi ở Xuân Giang Lâu!
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn không để ý bàn tay to làm càn ở phía sau.
Ứng Vanh ngày đó cũng không thấy bộ dáng của nàng, cho nên cũng không biết
người trong lòng từng kiến dũng mãnh của hắn.
Nhìn nàng nâng mặt lên, hắn hài lòng lộ ra một chút mỉm cười.
Không nghĩ tới nữ tử trong ngực hắn trừ bỏ dáng người đẹp đẽ, ngay cả khuôn mặt
cũng kiều diễm như hoa.
Ứng Vanh luôn luôn phóng đãng đương nhiên sẽ không bỏ qua nàng ── nếu vì ở
trong biển người, vậy hắn tìm chút chuyện thú vị giết thời gian đi!
Dù sao đường huynh hoàng đế kia cũng không phải không biết gì, an toàn hẳn là
không ngại...
Hắn rất nhanh đem Ứng Hạo vứt ra khỏi đầu, chuyên tâm tính toán câu dẫn mỹ nữ
trước mặt.
Lưu Tĩnh Minh ngây ngốc nhìn hắn, nhìn hắn lộ ra nụ cười tà tứ mê người, đầu óc
luôn trấn tĩnh của nàng đã bị nụ cười của hắn mê hoặc, hoàn toàn mất đi tác
dụng.
Bụng dưới lúc này bỗng nhiên xuất hiện một vật thể cứng rắn, nàng chưa từng
hiểu biết, không hiểu mở miệng, “Ngươi cầm cái gì đâm ta?” Cái loại cảm giác
này thật kì quái.
Bởi vì câu hỏi của nàng, Ứng Vanh cười khẽ một tiếng, hắn hiểu được, mỹ nhân
nhỏ bé trước mắt vẫn là nha đầu chưa hiểu sự đời.
Hắn không có trả lời nàng, ngược lại đem tay giữ chặt ở thắt lưng nàng, làm cho
bụng dưới của nàng càng thêm áp chặt vào phái nam đã bộc phát của hắn.
“Ngươi không nên như vậy, ta không thoải mái...” Bị cánh tay mạnh mẽ của hắn
giữ chặt, nàng theo bản năng giãy giụa thân thể, muốn tránh đi vật cứng trước
bụng.
Tim của nàng đập giống như ngày đó, không ngừng tăng nhanh, trên người tự dưng
khô nóng.
Nhưng không thể phủ nhận, nhìn thấy hắn lần nữa, trong lòng nàng vui vẻ hạnh
phúc.
Nhìn nét mặt của nàng không phải không vui cũng không có dấu hiệu chán ghét, vì
thế hắn to gan hơn nữa, trực tiếp lấy tay nắm lấy ngực tròn của nàng, ngón cái
cách y phục vuốt ve nhũ thịt đầy đặn, vừa quan sát biểu tình nàng
Mặt nàng phiếm hồng, mắt đã ươn ướt, đó là kích thích tình dục đã được khơi
gợi.
Động tác hắn vô lễ, cũng chẳng làm nàng chán ghét, nàng thành thực đối mặt với
cảm nhận thoải mái trên người, chưa hề dời khỏi tầm mắt của hắn.
Thân thể mềm mại trong tay hắn bởi vì hắn vuốt ve mà khẽ run, như hoa đào nở
bung ra bị sắc dục thôi thúc mà đỏ ửng.
Đột nhiên, hắn dùng hai ngón tay vân vê nhũ hoa chưa nổi lên của nàng.
“Ưm a...” Nàng co rúm lại, trong miệng phát ra tiếng “ưm”, trên ngực truyền đến
cảm giác ngưa ngứa làm nàng khó kìm lòng nổi.
Nàng bị thanh âm của chính mình phát ra làm hoảng sợ, vội vàng dùng bàn tay nhỏ
bé che miệng mình, thẹn thùng đem mặt chôn vào ngực hắn, không thể tin được cái
loại thanh âm làm cho người ta nghe xong phải đỏ mặt này, lại là từ miệng của
mình phát ra.
Hắn bị phản ứng của nàng chọc cười, cúi mặt xuống, ghé vào bên tai nàng nhẹ
nói, “Ngươi là vật nhỏ nhiệt tình. Đừng xấu hổ, như vậy là ngươi thích ta chạm
vào ngươi...”
Bởi vì lúc hắn nói chuyện thổi khí nóng vào tai Lưu Tĩnh Minh làm mặt nàng
chuyển hồng, lỗ tai trắng hồng khiến hắn vươn muôn lưỡi ra, liếm thịt non của
nàng.
Tay đang nắm ngực của nàng, liền trượt xuống thắt lưng nàng, chuyển qua trước
người, hơi kéo hông nàng vào gần, tay chạm vào bụng nàng, mơn trớn sợi lông
ngắn của nàng, đưa tay dò vào nơi ấm áp giữa hai chân.
Nàng không nghĩ tới hắn lại lớn mật đến mức này, tuy rằng ở trong đám người hỗn
tạp, hẳn là không có người chú ý tới động tác bọn họ, bất quá nếu như bị người
ta thấy, vậy phải làm sao bây giờ?
Toàn thân căng thẳng kẹp chặt chân lại, nàng đỏ mặt nhìn nhìn đám người chật
chội ầm ĩ xung quanh, may mắn cũng không có ai chú ý tới bọn họ.
Nàng quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn. “Đừng... Ngộ nhỡ để người ta
thấy...,”
“Sẽ không ai thấy, yên tâm.”
Ứng Vanh trấn an hôn trán nàng, đem bàn tay to rút khỏi giữa hai chân nàng, lấy
tay ôm nàng, ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Thân thể hắn cao lớn hơn người, rất nhanh, hắn phát hiện cách bên ngoài vài
bước, có một ngõ tối nhỏ hẹp. Hiện tại sắc trời đã chuyển mờ mờ, chỗ đó chính
là một địa điểm vụng trộm thật tốt.
Vì thế hắn theo lực đi của đám đông, từ từ di chuyển về phía ngõ tối kia, vừa
đi lên phía trước vừa quay người lại ôm Lưu Tĩnh Minh thoát ly đám người, tiến
vào ngõ nhỏ vừa vặn có thể chứa hai người.
Hắn đẩy nàng trên đất để có một người đứng cao hơn, lấy áo choàng che lấp thân
ảnh bọn họ, để cho hắn thoải mái thưởng thức oa nhi xinh đẹp này.
Không thể chậm một giây, hắn kéo nàng, để nàng trên tường, cúi đầu xuống, hôn
lên môi đỏ mọng của nàng.
“A...” Đầu lưỡi mạnh mẽ đưa vào trong miệng nàng làm nàng hoảng sợ, không hiểu
tại sao hắn đem đầu lưỡi bỏ vào trong miệng nàng.
Ở trong miệng không ngừng quấy động đầu lưỡi ẩm ướt, cũng không làm nàng thấy
chán ghét, ngược lại bị mùi hương dễ chịu của hắn làm cho choáng váng