
h là Mạnh Đình Vũ.
Từ lúc cô bước chân ra khỏi cánh cổng khu tập thể, anh đã luôn theo sát cô, còn
cô lại bất cẩn đến mức, tới tận giờ vẫn chưa nhận ra anh.
Lẽ ra anh phải thở phào nhẹ nhõm mới phải, nếu cô ấy sớm nhận ra anh thì kế
hoạch của anh đã tiêu tan rồi, nhưng chẳng hiều tại sao, anh lại thấy có chút
tức giận.
Cô gái này, chẳng có chút cảnh giác nào, hôm nay may mà người bám theo cô là
anh, nếu là một tên biến thái nào đó thì sao?
Còn nữa, rốt cuộc cô đang làm gì đây? Cả buổi sáng nhàn nhã qua đi, cô chẳng
làm gì ngoài việc thi thoảng liếc nhìn mấy tờ báo vô vị!
Cô không thấy chán sao?
Mạnh Đình Vũ cau có bực mình, người không biết chuyện còn tưởng anh bị bạn gái
cho leo cây.
Nhưng anh không thèm bận tâm người khác nghĩ gì, anh chỉ thắc mắc, sao Thẩm
Tĩnh lại có thể lãng phí thời giờ vàng bạc như thế?
Cuối cùng, khi kim giờ chỉ vào số mười hai, phía Thẩm Tĩnh mới có chút động
tĩnh.
Anh tưởng là sắp được ra khỏi chỗ này, ai ngờ Thẩm Tĩnh chỉ vẫy tay với nhân
viên phục vụ, gọi thêm một đĩa mì Ý.
Không phải chứ? Mạnh Đình Vũ suýt nữa thì nhảy bổ ra khỏi ghế. Cô ấy còn định
ngồi ở đây đến khi nào nữa?
Anh bất lực, đành bắt chước cô gọi một phần ăn trưa, vừa ăn vừa nhìn trộm biểu
cảm trên gương mặt cô.
Cô từ tốn nếm từng sợi mì, thi thoảng, đôi môi xinh đẹp như cánh hồng đỏ thắm
lại mỉm cười, nụ cười ngọt ngào làm anh hồn điên phách đảo.
Coi bộ cô rất ưng ý với bữa trưa.
Mạnh Đình Vũ chậm chạp đưa ánh mắt quay về đĩa cơm cà ri của mình... có lẽ anh
đã có một sự lựa chọn sai lầm, quán này nổi tiếng với món mì Ý, chứ đâu phải
món cà ri ngu ngốc của anh.
Trái ngược sự vui vẻ mãn nguyện của cô, anh thấy bữa trưa thật nhạt nhẽo.
Khó khăn lắm mới giải quyết xong bữa trưa, đột nhiên cô đứng dậy.
Bây giờ mới chịu rời khỏi quán cà phê này à? Anh vội bám theo, nhìn thấy cô
bước ra ngoài đường rồi mới vội vã để lại một tờ tiền lớn, vẫy tay ra hiệu cho
nhân viên phục vụ không cần thối lại.
Anh lại tiếp tục công việc thám tử bất đắc dĩ của mình.
Cô sang đường, đi về trạm tàu điện ngầm đối diện. Tim anh nhảy vọt lên khi cô
bước sang đường, chờ đến khi anh lấy lại thần trí, cô đã ung dung tiến vào trạm
rồi.
Cô bước lên tàu, anh cũng lên theo, ngồi cách cô vài hàng ghế, chăm chú dõi
theo từng cử động của cô, cô lấy ipod từ túi xách ra, im lặng nghe nhạc.
Cô thư thái nghe nhạc, anh thì chẳng có việc gì làm, chỉ biết lẳng lặng ngắm
nhìn khuôn mặt cô.
Và đây chắc chắn là một chuyện rất thú vị. Cho dù chỉ ngồi trên tàu điện ngầm,
với chiếc tai nghe nhỏ xinh, biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng vô cùng phong phú.
Đôi lúc cô mỉm cười, lúc thì lắc đầu theo điệu nhạc, lúc lại trêu chọc một đứa
bé luôn miệng la hét trên tàu, lúc lại thả hồn củng cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Khi cô dõi mắt về phương xa đó, khuôn mặt nhìn nghiêng của cô như chìm vào một
lớp sương mù, khiến các nét trở nên dịu dàng nhã nhặn hơn, càng khiến người ta
khó hiểu được lòng cô đang nghĩ gì.
Lồng ngực anh se lại, ánh mắt nhìn cô chứa đầy khát khao.
Anh nhận ra bản thân vô cùng muốn biết những suy nghĩ hiện giờ của cô là gì.
Đến trạm Trung Sơn, cô đứng dậy xuống tàu.
Bám theo cô không phải là một việc dễ dàng, vì cách cô đi trên đường như một
bản nhạc phá cách, lúc chậm lúc nhanh, đặc biệt vào lúc người ta ngơ ngác mông
lung nhất, luôn để lại một khoảng trống vô định.
Cô bỗng dừng lại ở một chỗ nào đó, chăm chú quan sát một đồ vật mà anh cảm thấy
chẳng đáng phải mất thời gian như thế.
Giống như hiện tại, cô đứng giữa đường dành cho người đi bộ, ngước đầu ngắm nghía
một thân cây.
Cây thì có gì đáng xem cơ chứ? Anh nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của cô. Nở hoa
rồi? Hay lá cây đang rơi? Hay là trên cây có quả dễ thương nào đó?
Đều không phải, chỉ có những tán lá thưa thớt.
Anh không hiểu, không đoán ra được chỗ thần diệu ở đâu, nhưng cô lại nhíu mắt,
say mê ngắm nghía rất lâu, rất lâu.
Thẩm Tĩnh ơi Thẩm Tĩnh, không phải em bị ấm đầu rồi chứ?
Anh thầm lo lắng.
Cô cứ đứng dưới tán cây một lúc lâu, đúng lúc anh sốt ruột định lên tiếng thì
cô quay người bước đi.
Trái tim thấp thỏm của anh mới được bình an trở lại.
Anh theo cô đến một tòa nhà máu trắng trên đường Trung Sơn Bắc, trên cánh cửa
sắt được chạm khắc cầu kỳ của kiến trúc mang phong cách Nam Mỹ này có treo một
tấm biển hiệu, biển hiệu là mấy chữ “Tòa nhà Quang Điểm Đài Bắc”.
Cô bước qua những dãy ghế dành cho khách uống cà phê ngoài trời, duyên dáng
bước vào bên trong. Đi qua dãy sản phẩm dùng thử, anh tưởng là cô sẽ vào tiệm
sách, mặt mũi tối lại, anh rầu rĩ không biết cô sẽ tiêu phí không biết bao
nhiêu thời gian ở nơi này, nhưng cô đã lờ hiệu sách đi, bước về rạp chiếu phim
ở góc trong cùng.
Thì ra muốn đi xem phim.
Mạnh Đình Vũ không thể không thú nhận, bản thân anh đã thở phào nhẹ nhõm.
Đi xem phim cũng không tệ, cũng đã mấy năm nay anh chưa xem phim ngoài rạp rồi.
Anh thấy may mắn vì cô đã không chọn những chỗ giết thời gian không thích hợp
với anh, nếu cô ấy chọn một hiệu sách hoặc một quán cà phê chắc anh sẽ phát
điên lên mất