
iếp lời.
Anh cười khổ: “Cô ấy thực sự đã gạt quá khứ sang một bên rồi sao? Hay chỉ...
nói vậy để an ủi em thôi?”.
“Chuyện này...”, giọng nói khỏe khoắn bỗng nhiên dừng lại, khiến trái tim của
Đình Vũ càng nhức nhối.
Anh bỗng quay sang nhìn Ngụy Nguyên Lãng bằng cặp mắt sắc bén trong suốt: “Có
phải anh nói suốt mấy năm nay Tĩnh không hề quen với người đàn ông nào khác?”.
“Cô ấy chẳng quen ai cả. Nghe nói không ít người theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy
chẳng chịu đồng ý ai.”
Bao nhiêu người theo đuổi nhưng cho đến tận giờ cô ấy vẫn độc thân, lẽ nào vẫn
còn nhung nhớ mối tình làm cô đau đớn đó?
Có phải cô ấy vẫn chưa quên được quá khứ?
“Không phải cậu nghĩ là cô ấy không quên nổi cậu đấy chứ?”, Ngụy Nguyên Lãng
dường như nhìn thấu tâm sự của anh.
Anh trợn mắt lừ đối phương, không dám thẳng thắn gật đầu, cũng chẳng chịu lắc
đầu.
“Ừm, thật ra ý nghĩ đó của cậu chưa hẳn đã sai”, Ngụy Nguyên Lãng mỉm cười, lấy
tay sờ cằm, “Nói không chừng trong lòng cô ấy vẫn còn vướng bận gì đó, không
thì tại sao một người đàn ông tốt như anh ở ngay bên cạnh cũng chẳng khiến cô
ấy động lòng chút nào?”, anh vừa đùa vừa nêu ra thắc mắc của mình.
Mạnh Đình Vũ lại lừ anh cái nữa.
Ngụy Nguyên Lãng cười thầm, cái lừ đó hiện lên rõ ràng “Cô ấy có mù mới để ý
đến anh”.
Là do cậu quá tự tin về bản thân? Hay chỉ đơn thuần là ghen tuông vô căn cứ?
Ngụy Nguyên Lãng phát hiện anh rất muốn làm cho rõ ràng.
“Em muốn làm cho rõ ràng”, Mạnh Đình Vũ đột nhiên tuyên bố.
Ngụy Nguyên Lãng sững người: “Làm rõ ràng chuyện gì?”.
“Em muốn xác định cho rõ sự vui vẻ của cô ấy là thật hay giả. Có thể cô ấy
chẳng vui vẻ chút nào, chỉ ương bướng không chịu thú nhận mà thôi.”
“Ý cậu là, hình tượng cô gái độc thân vui vẻ tự tin của Thẩm Tĩnh chỉ là giả vờ
thôi?”, Ngụy Nguyên Lãng trợn mắt, nhìn anh với vẻ mặt như thể nhìn một dị
nhân. “Tin anh đi, cô ấy thực sự sống rất tốt, rất vui vẻ.”
Cũng có thể.
Mạnh Đình Vũ ngơ ngác nhìn ly rượu, xuyên qua lớp chất lỏng, hiện lên trong mắt
anh là hình ảnh một cô gái dễ thương ngày ngày bám lấy anh.
Cô gái lúc nào cũng làm nũng với anh, ỷ lại anh, cô gái nói cả đời sẽ luôn theo
sát anh, nói sẽ yêu anh mãi mãi...
Cô gái đó, đã thực sự biến mất rồi sao? Anh thật sự đã đánh mất cô rồi sao?
“Em phải đi tìm cô ấy”, anh đột nhiên đặt mạnh ly rượu xuống, dõng dạc tuyên
bố.
“Cậu vẫn muốn đi sao?”, Ngụy Nguyên Lãng kinh ngạc, “Không phải người ta đã nói
rất rõ ràng rồi à, sau này người nào đi đường người ấy, không cần vì đối phương
mà dừng bước...”.
“Em phải đi tìm cô ấy!”, anh kiên quyết, “Nếu không làm rõ mọi chuyện, em sẽ
không bỏ cuộc đâu!”.
Ngụy Nguyên Lãng nhìn anh chằm chằm như muốn đọc tên thứ cảm xúc ẩn sâu trong
đôi mắt đang bốc lửa kia là gì.
Hồi lâu sau, anh mới chậm rãi lên tiếng.
“Cậu dai như đỉa ấy, Đình Vũ, chẳng trách cậu lại làm việc dưới trướng tên biến
thái Đàm Dục.” Anh lấy ngón tay búng vào ly rượu, miệng nở nụ cười chế giễu...
“Không cần biết Thẩm Tĩnh ngày trước mà cậu quen là cô gái như thế nào, hiện
nay cô ấy chẳng dễ đối phó đâu, đừng trách anh không cảnh cáo cậu trước nhé.”
Ngày
thứ Bảy
Sáu rưỡi sáng, Thẩm Tĩnh tỉnh giấc, nghiêng người,
ngắm nhìn ánh ban mai đang len qua khung cửa, chiếu lên bức tường hồng phấn,
tinh nghịch nhảy múa khắp nền nhà.
Ngày cuối tuần, nhà trẻ đóng cửa, cô không phải đi làm.
Cô có cả ngày thảnh thơi.
Cô nằm ườn trên giường hồi lâu, vươn tay bật chiếc đèn bàn theo phong cách cổ
điển châu Âu đầu giường, nhấc cuốn tiểu thuyết lãng mạn đọc dở tối qua, chậm
rãi thưởng thức.
Trang cuối cùng, kết thúc viên mãn, hai nhân vật chính trao cho nhau nụ hôn
ngọt ngào dưới tán lá xanh biếc, hết.
Cô mãn nguyện thở phào, đặt sách sang một bên, lại nằm thừ ra một lúc, mới chậm
chạp xuống giường.
Lịch làm việc hôm nay hoàn toàn trống trơn, không có hẹn cùng bạn bè, bao gồm
cả hai người bạn thân thiết nhất.
Hoàn toàn thoải mái, hoàn toàn tự do.
Cô bật nhạc, vừa trang điểm vừa lắc lư theo điệu nhạc quyến rũ.
Chín giờ đúng, một thân hình kiều diễm bước ra khỏi cổng lớn của khu tập thể.
Áo sơ mi trắng, cổ viền một lớp ren mỏng lãng mạn, quần tây đen tôn lên đôi
chân thon dài, dép xăng đan cũng màu đen, thanh thoát và xinh đẹp.
Cô chào nhân viên bảo vệ, mặt mũi tươi tắn.
“Hôm nay cô Thẩm có hẹn à?”, chú nhân viên tiễn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Vâng ạ”, cô mỉm cười ngọt ngào. Hôm nay cô có hẹn với chính mình.
Tiết trời rất đẹp, cô quyết định không lái xe mà ung dung đi bộ đến trạm tàu
điện ngầm Đạm Thủy, rồi sẽ thong thả thưởng thức bữa sáng tại quán cà phê đối
diện.
Cô ngồi tầng hai, nhấm nháp ly cà phê, ánh mắt chăm chú nhìn vào tờ báo, thi
thoảng lại nhìn ra cảnh vật ngoài đường.
Cô chìm đắm trong thế giới riêng, hoàn toàn không nhận ra có một cặp mắt bám
riết cô không dời phút nào.
Chủ nhân của ánh mắt đó theo cô vào quán cà phê, ngồi ở một góc khuất phía xa,
giơ tờ báo lên che kín khuôn mặt, chỉ có cặp mắt sắc bén thường xuyên phóng về
phía cô.
Không sai, người đàn ông ngồi một chỗ nhìn trộm cô chín