
thế hả? Không nghe
thấy có điện thoại à?
- Hi Hiểu cúi xuống móc
điện thoại trong túi ra, quả nhiên có đến mười bảy cuộc gọi nhỡ, mở ra xem toàn
là của Tử Duệ gọi đến.
- Tại sao bỗng dưng em
lại muốn gửi Đồng Đồng về thành phố C? - Tử Duệ thắc mắc. - Em để ai đưa con
đi?
- Em bảo dì Cố đưa Đồng
Đồng đi. - Hi Hiểu thả người trên ghế sô pha: - Chẳng có chuyện gì đâu, chẳng
qua là ông ngoại muốn gặp Đồng Đồng thôi mà!
Ánh mắt của Hi Hiểu như
đang lẩn tránh, giống như là đang che giấu chuyện gì đó. Hi Hiểu mặc dù rất
mạnh mẽ nhưng không phải là người giỏi nói dối, một khi trong lòng có giấu giếm
chuyện gì đó chắc chắn sẽ thể hiện trên vẻ mặt. Thấy Hi Hiểu như vậy, Tử Duệ
không khỏi nhíu mày băn khoăn, nhưng biết tính cô rất ương bướng, có hỏi nữa
chắc chắn cô cũng sẽ không nói ra.
Nhìn thấy Hi Hiểu mệt mỏi
rã rời như vậy, Tử Duệ khẽ thở dài, đang định chạy đi pha cho cô một cốc sữa
thì đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu anh:
- Hi Hiểu, có phải em đã
phát hiện ra chuyện gì rồi không?
Bắt gặp trong ánh mắt lo
lắng của cô có chứa đựng cả sự mơ hồ, trái tím Tử Duệ chợt thắt lại, anh biết
chuyện mà anh suy đoán chắc chắn đã thành sự thực: - Đồng Đồng bị em đưa về
thành phố C, em lại đi đâu suốt cả buổi chiều. Hi Hiểu, có phải Lục Kỳ Thần đã
ép em điều gì không?
Đáp lại lời anh là một
tiếng thở dài:
- Tử Duệ, tất cả chuyện
này là do Lục Kỳ Thần gây ra. Cái mà anh ta muốn... chính là Đồng Đồng.
Lý Tử Duệ sững người, cốc
sữa trong tay rơi xuống đất, tiếng vỡ chói tai vang lên trong không gian yên
tĩnh.
Suy đoán đủ kiểu, vốn
tưởng rằng kẻ thù chính là Nhạc Đồng, nào ngờ kẻ thù lớn hơn còn ẩn mình ở phía
sau. Thật không ngờ Lục Kỳ Thần vì đứa bé mà lao tâm khổ tứ bày ra âm mưu
này.
- Em nghĩ thế nào? - Sau
khi nghe Hi Hiểu thuật lại câu chuyện. Tử Duệ trầm ngâm hồi lâu mới lên
tiếng.
- Tử Duệ, em không muốn
giao Đồng Đồng cho anh ta! - Hi Hiểu như mất đi lí trí bấu chặt lấy tay áo của
Tử Duệ, đôi mắt to chìm trong nỗi sợ hãi. - Tử Duệ, chúng ta trả tiền có được
không? Chúng ta bỏ tiền ra mua bình yên rồi đi càng xa càng tốt. Chúng ta
sẽ dẫn Đồng Đồng và con của chúng ta đi, chúng ta sẽ không bao giờ trở lại, có
được không anh?
Lý Tử Duệ trầm ngâm không
nói. Bầu không khí quá đỗi yên tĩnh này khiến cho Hi Hiểu như cảm thấy
nghẹt thở.
- Tử Duệ, em biết cuối
cùng em vẫn làm liên lụy đến anh.
Cô cúi đầu, những giọt
nước mắt lặng lẽ lăn ra từ khóe mắt, từng giọt từng giọt lã chã trên mu bàn tay
anh. - Không có anh, không có Đồng Đồng... sẽ chẳng có ai làm như vậy với
anh cả... Anh bán mạng làm việc ở cái thành phố này, mãi mới được nở mày nở
mặt... em biết là em đã làm liên lụy đến anh! Cho dù có bồi thường tiền rồi, em
biết chúng ta cũng khó có thể sống tiếp ở thành phố này. Em đã nghĩ rồi,
Lục Kỳ Thần không ngờ rằng em vẫn còn tiền, bởi vì mục đích của anh ta là Đồng
Đồng nên cho dù có lấy được tiền rồi anh ta vẫn sẽ cho lan truyền cái tiếng ác
cho chúng ta. Đến lúc đó chúng ta khó mà tiếp tục hoạt động trong giới quảng
cáo ở thành phố này được... - Cô hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào nhìn
người đàn ông đang im lặng ngồi trước mặt mình. - Tử Duệ, nếu
không... chúng ta li hôn đi!
Tử Duệ ngẩng phắt đầu
lên, đôi mắt hoang mang nhìn Hi Hiểu:
- Hi Hiểu, em đang đùa
cái gì thế hả?
- Anh biết là em không
nói đùa mà. - Hi Hiểu nghẹn ngào không thốt ra lời. Cô đưa tay gạt nước mắt
trên má, cố gắng hít thật sâu để nén chặt tiếng nấc nghẹn ngào. - Chuyện này
vốn dĩ chẳng thể nói rõ được. Cứ cho là đi báo công an để họ điều tra ra
rõ ngọn ngành, nhưng cái ngành của chúng ta đòi hỏi hiệu quả và danh tiếng, đợi
đến khi họ điều tra ra thì đã muộn quá rồi! Hơn nữa những người gây ra chuyện
này đều có thế lực hơn chúng ta. Tử Duệ, chuyện đã đến nước này rồi, chúng
ta là những con mồi đã rơi vào bẫy. - Cô nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt
vọng, khuôn mặt tái xanh. - Càng để lâu càng không có lợi cho chúng
ta. Cái thế gian này chỉ đồng cảm cho các nguyên cáo, còn những bị cáo
như chúng ta có muốn rửa sạch tội danh cũng cần phải có một thời gian rất dài.
Huống hồ, sai lầm lớn nhất của mình họ lại nắm trong tay. - Hi Hiểu chua
xót nói. - Anh đừng quên thực ra em là người phụ trách đề án Thừa Trạch này từ
đầu đến cuối, mỗi lần đến kì giao nộp đề án đều là do một tay em chỉnh sửa. Thế
nhưng em lại không ở trong đội thiết kế của anh.
Tất cả những người trong
đội thiết kế đều có kí cam kết bảo mật, trong khi em không kí cam kết nhưng lại
nắm trong tay quá nhiều tài liệu. Chỉ một điểm này thôi em cũng đã bị
liệt vào danh sách tình nghi rồi. - Cô dừng lại một lát rồi nói tiếp. - Vì vậy
Tử Duệ à, em vốn định lấy đá chọi đá, nhưng giờ em mới phát hiện ra rằng mình
không đấu lại họ. Hơn nữa nếu cứ lằng nhằng như thế này mãi e còn ảnh hưởng lớn
đến anh.
- Anh chỉ không ngờ Lục
Kỳ Thần lại thâm hiểm đến thế! - Tử Duệ thở dài.
- Em cũng không ngờ. - Hi
Hiểu đột nhiên cười nhat. – Chuyện đến nước này rồi, chúng ta phải "thí
tốt giữ lại xe" thôi, Chúng ta đều là nhữ