
cơ của sự việc này. Nếu như cứ tiếp tục đối chọi đến cùng, kẻ bị
thương chỉ có thể là cô và Lý Tử Duệ.
Bản thân cô thì không
sao, chỉ cần tìm một nơi để dung thân là ổn rồi, hoặc là nộp tiền ra, coi như
"của đi thay người" rồi thì tuyệt đối không có qua lại với người đàn
ông đó nữa là xong. Nhưng Tử Duệ thì không được, thành phố J này chính là
khởi điểm giấc mộng của anh. Anh không thể, cũng không nỡ rời nó.
Thế nên cô không thể để
mình làm liên lụy đến anh. Nhất là khi hai người đã có con với nhau.
- Dì Cố ơi! - Nghĩ ngợi
hồi lâu, Nhan Hi Hiểu liền gọi dì Cố đang trông Đồng Đồng ra: - Dì Cố này, cháu
đối xử với dì thế nào?
- Bà chủ đối xử với tôi
rất tốt!
- Vậy thì tốt! - Hi Hiểu
mím chặt môi. - Dì Cố này, cháu ở thành phố J này chẳng có người thân
thích, làm phiền dì giúp cháu một việc này. Dì hãy đưa Đồng Đồng về thành phố C
cho ông ngoại cháu giúp cháu. Gần đây ông ngoại cháu nhớ Đồng Đồng lắm, thế
nhưng giờ cháu lại không có thời gian.
Dì Cố ngẩn người:
- Tôi...
- Số tiền hai nghìn tệ
này cháu đưa trước cho dì. - Hi Hiểu mím cười. - Nếu như dì mang con cháu đến
nơi, cháu sẽ đưa thêm cho dì một vạn, dì thấy thế nào?
- Bà chủ, tôi không có ý
đó... - Dì Cố là một người thật thà, bà vội vàng xua tay. - Tôi...
- Dì Cố... - Hi
Hiểu nhíu mày, cô nở nụ cười trấn an. - Cháu chỉ tin tưởng một mình dì thôi,
cháu rất hi vọng dì có thể giúp cháu!
- Tí nữa cháu sẽ đi đặt
vé máy bay cho dì, sau đó cháu sẽ bảo ông ngoại ra sân bay đón dì. Dì cứ
đi thì biết ngay ấy mà!
Sau khi tận mắt nhìn thấy
dì Cố vào máy bay, Hi Hiểu lập tức bắt xe về thành phố.
Việc tiếp theo mà cô muốn
làm chính là đích thân đi tìm Lục Kỳ Thần.
Chiếc taxi lái thẳng đến
tòa văn phòng của Thừa Trạch mà lần trước cô và Tử Duệ đã đến. Nhan Hi
Hiêu xuống xe liền đi thẳng vào phòng của Lục Kỳ Thần nhưng không găp anh. Đợi
chừng nửa tiếng sau mới thấy Lục Kỳ Thần xuất hiện trong đám đông.
Nhìn thấy Hi Hiểu đến,
Lục Kỳ Thần có vẻ hơi ngạc nhiên, anh quay lại nói với những người đi cùng:
- Cứ quyết định như vậy
đi, khi nào tôi bảo làm thì làm!
Đám người đó gật đầu vâng
dạ rồi ngoan ngoãn lui ra.
Sao em lại đến đây? - Lục
Kỳ Thần đi thẳng đến bàn làm việc trong phòng, Hi Hiểu cũng đi theo anh ta,
thậm chí còn chủ động đóng cửa lại. - Em làm như vậy sẽ khiến cho người
khác tưởng rằng chúng ta có quan hệ không đàng hoàng đấy... – Thấy Hi
Hiểu làm vậy, Lục Kỳ Thần liền nói như mỉa mai. - Chẳng phải em đã từng
nói có đánh chết em cũng không muốn dây dưa đến anh sao?
Hi Hiểu chẳng thèm để ý
đến những lời mỉa mai của Lục Kỳ Thần. Cô thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế
sô pha trong phòng rồi nhìn thẳng vào mặt anh ta:
- Chẳng phải anh muốn làm
một vụ giao dịch hay sao? Được thôi, tôi đến rồi đây!
Lục Kỳ Thần sững người:
- Em nói thế là ý gì?
- Tôi có ý gì anh rõ hơn
ai hết mà? - Hi Hiểu cười khẩy. - Lục Kỳ Thần anh giờ quả là người thâm
hiểm. Không ngờ anh lại có thể nghĩ ra được cả chuyện này nữa cơ đấy! Làm
vậy anh có mệt lắm không? Một mình vừa đạo diễn, vừa diễn xuất ngần ấy ngày
trời cơ mà!
- Em...
- Không sai, tôi đoán ra
rồi! - Hi Hiểu cười gằn: - Suốt cả ngày nay tôi đã nghĩ, có phải tôi đã từng
đem lòng yêu con người này không? Người đàn ông mà tôi yêu trước đây có phải là
người đàn ông quỷ quyệt, không từ bất kì một thủ đoạn nào đang ngồi trước mặt
tôi không? Lục Kỳ Thần, tôi thừa nhận tôi bị thuyết phục bởi khả năng diễn xuất
của anh rồi. Với khả năng của anh, tôi nghĩ anh thừa sức đóng cặp với Lương
Triều Vỹ, dễ dàng giật được giải Kim Mã nữa, thế thì tội gì anh phải ở lại cái
thành phố J này để mà uổng phí tài năng như vậy?
Vẻ mặt ngạc nhiên của Lục
Kỳ Thần dần dần trở lại với vẻ lạnh lùng. Anh ta cầm bút lên, huơ huơ tay vẽ
những vòng tròn lên giấy theo thói quen:
- Nhan Hi Hiểu, vậy em có
đồng ý không?
- Thế anh nghĩ tôi có
đồng ý không? - Hi Hiểu lạnh lùng cười nhạt. - Nếu như tôi không đồng ý
thì chẳng phải đã lãng phí bao nhiêu công sức của anh hay sao? Anh tốn bao tàm
sức để tạo dựng lên vở kịch này, thậm chí còn mang cả danh dự của mình ra để
đánh đổi, để cho sự nghiệp của mình rơi vào nguy cơ lớn như vậy, anh không sợ
sẽ "tiền mất tật mang" hay sao? - Khóe môi Hi Hiểu khẽ nhếch lên, nụ
cười lạnh như băng đá. - Hay là anh tự tin đến vậy, nghĩ chắc rằng tôi sẽ làm
theo ý anh?
- Hi Hiểu, anh đã dạy cho
em hai cách làm thiết kế. Thứ nhất là làm tuần tự theo từng bước.
Thứ hai là bất ngờ ra tay, cắt đứt đường lui của đối phương. Đáng tiếc là
em chỉ nhớ cách đầu tiên mà không nhớ diệu kế còn lại. Muốn đẩy người khác vào
chỗ chết thường phải dùng đến cách thứ hai. - Lục Kỳ Thần nheo nheo
mắt. - Chắc chắn em cũng đoán ra rồi. Tại sao anh lại cố ý chỉ chấp
nhận những đề án do em làm ra, tại sao anh phải cố tình làm ầm lên với Lý Tử
Duệ rằng đề án không được thông qua, cần phải trực tiếp đi sâu vào điểm nóng
của toàn bộ công trình? Chính là bởi vì anh muốn gây ra hậu quả này. Mặc
dù em không ở trong đội thiết kế nhưng vẫn cứ tham gia vào công trình của Thừa
Trạc