
ng người sống lí trí, nguy hiểm
cận kề, chi bằng lùi một bước để tính kế dài lâu.
- Ai là tốt? Ai là xe? -
Tử Duệ khẽ hỏi. - Hi Hiểu, Đồng Đồng là con tốt sao?
- Em là con tốt! - Hi
Hiểu cắn chặt môi. - Chỉ cần chúng ta li hôn, em sẽ nói toàn bộ sự nghiệp
là bởi vì em thất nghiệp, chẳng có liên quan gì đến anh hết, chắc chắn họ sẽ
không làm khó anh, Lục Kỳ Thần chỉ không muốn nhìn thấy: Đồng Đồng gọi anh là
cha, thứ hai là chúng ta ở bên nhau. Vậy cũng được, chúng ta sẽ làm theo ý muốn
của anh ta, chúng ta sẽ xa nhau... Đồng Đồng sẽ ở với em, chẳng có liên quan gì
đến anh cả, thế nên anh ta sẽ không quấy nhiễu anh nữa. Đến lúc đó, cho dù Trụ
Dương có không đợi nổi nữa thì với kinh nghiệm của anh, để đứng vững ở thành
phố này cũng chẳng phải là điều khó khăn!
- Nhan Hi Hiểu, đây là
cách giải quyết vấn đề mà em mất cả nửa ngày mới nghĩ ra đấy à? - Tử Duệ đột
ngột siết chặt vai cô, ánh mắt như thúc ép cô trả lời. - Hi Hiểu, có phải em
muốn quay trở lại bên cạnh anh ta không? Hay là em không muốn ở bên anh nữa?
Chuyện xảy ra quá bất
ngờ, một người vốn sống rất lí trí như Tử Duệ giờ cũng không thể tự chủ được
bản thân, nói năng chẳng chút lô gic. Nói ra rồi anh mới phát hiện ra rằng cả
hai giả thiết thực ra đều có chung một kết quả.
Đó chính là cô muốn ra
đi, cô muốn rời bỏ anh.
Đột nhiên trong lòng Tử
Duệ lại dâng lên một cảm giác chua xót. Anh siết chặt bờ vai cô, lặng lẽ nhìn
cô vì đau đớn mà cau mày lại. Mặc dù đã giữ chặt cô trong tay nhưng không hiểu
sao anh vẫn cảm thấy cô như đang tan biến khỏi bàn tay mình:
- Hi Hiểu, em đang mang
đứa con của anh!
Hi Hiển ngây người, mặc
dù cô biết cho dù có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng, nhưng cô vẫn hi vọng anh
có thể nói mọi lí do để giữ cô lại, ví dụ:
- Hi Hiểu, anh yêu em, em
đừng đi!...
- Hi Hiểu, chúng ta có
sống cùng sống, có chết cùng chết, em đừng đi."
- Hi Hiểu, em đi rồi anh
sống làm sao đây?
Những lời lẽ ấy quá mức
sướt mướt, quá mức ủy mị, nhưng những câu nói ấy có thể khiến cho mềm lòng và
cảm thấy được an ủi.
Thế nhưng anh lại nói
rằng cô đang mang trong mình đứa con của anh thế nên anh mới không thể để cô ra
đi.
Mẹ kiếp, lại là vì đứa
trẻ!
Nhan Hi Hiểu vì sinh ra
đứa con của Lục Kỳ Thần nên mới khiến cho Lục Kỳ Thần căm hận như vậy, lẽ nào
một Lý Tử Duệ mà cô vốn nghĩ có thể gửi gắm cả đời đến lúc này lại cũng chỉ vì
đứa bé mà cô đang mang trong bụng hay sao?
Quả nhiên, có đôi khi,
những lời nói thật lòng lại lạnh lùng và tàn khốc hơn bất cứ lời nói nào khác.
Khoảnh khắc ấy, tất cả
những phân tích đầy lí trí đều trở nên quá nực cười. Hi Hiểu cay đắng ngẩng đầu
nhìn Tử Duệ:
- Tử Duệ, vậy anh nói cho
em một cách giải quyết vấn đề đi! Ngoài cái cách chia tay ra, anh nói cho em
một cách giải quyết vấn đề đi! - Hi Hiểu nhìn thẳng vào mắt anh. - Chắc
là anh cũng đã nghe qua, Lục Kỳ Thần muốn khởi kiện vụ này, tố cáo rằng chúng
ta làm lộ thông tin cơ mật, gây ra tổn thất nặng nề cho Thừa Trạch. Còn nữa,
cho dù anh ta có không khởi kiện thì em vẫn lo một khi Thiên Thần chơi xấu, cho
phát quảng cáo của họ trước, vậy thì ý tưởng của chúng ta phát sau sẽ bị chụp
cái mũ ăn cắp bản quyền. Nếu như vậy, anh có nghĩ được ra con đường lui
cho chúng ta không?
- Thiên Thần sẽ không nói
rằng chúng ta ăn cắp bản quyền đơn giản như vậy đâu... - Tử Duệ hạ giọng, đầu
óc rối bời. - Pháp luật sẽ không phán quyết chuyện ai ăn cắp bản quyền
của ai chỉ căn cứ trên thời gian công bố quảng cáo.
- Ừ, cho dù là như vậy,
thế còn danh tiếng của chúng ta thì sao? - Hi Hiểu nhíu mày. - vẫn là câu
nói đó, đợi đến khi mọi việc sáng tỏ, chứng ta cũng khó tránh khỏi bị đàm tiếu
không hay. Lục Kỳ Thần đã có đường lui, có thể làm lại từ đầu. Chúng ta
không còn đường lui, đã bị dồn lên Lương Sơn rồi!
- Vì vậy "bị dồn lên
Lương Sơn" mà em nói chính là li hôn với anh phải không? - Lý Tử Duệ sôi
máu, ánh mắt bừng bừng lửa giận nhìn cô. - Nhan Hi Hiểu, có phải cuối
cùng em đã tìm được cái cơ chính đáng để thoát khỏi anh, để trở về đoàn tụ bên
cạnh anh ta như mong ước bấy lâu? Như vậy là cả nhà ba người các người đã được
đoàn tụ với nhau rồi phải không?
- Tử Duệ, anh nói bậy bạ
cái gì thế?
Tiếng hét kinh ngạc của
Hi Hiểu khiến cho người đàn ông đã mất đi lí trí chợt bừng tỉnh lại. Anh chợt
khựng lại, đôi con ngươi đen láy như mất đi ánh sáng, bất lực nhìn cô, giọng
nói nghèn nghẹt đầy cay đắng:
- Hi Hiểu, là anh không
tốt!
Trái tim cô bị giọng nói
xót xa ấy làm cho đau đớn:
- Em đã nghĩ lâu lắm rồi,
chẳng có cách nào khác cả!
Lý Tử Duệ cúi đầu, trước
mắt chỉ có hai con đường để lựa chọn, mà cả hai con đường ấy đều mịt mờ.
Anh trước nay đều cho rằng Nhan Hi Hiểu không có đầu óc, gặp chuyên gì cũng xốc
nổi và mù quáng, thế nhưng giờ anh mới phát hiện ra rằng cái viễn cảnh mà cô
phân tích thực sự quá lí trí và tàn khốc.
- Cho dù nói thế nào cũng
không hẳn là ngõ cụt. - Đang trong lúc rầu rĩ, Lý Tử Duê chợt nhướn
mày. - Trên đời này vẫn còn có nhiều bất ngờ lắm!
Ánh mắt anh sáng long
lanh nhưng không tràn