
thơm đặc biệt của thiếu nữ hòa quyện
vào nhau, theo gió biển lay động… Thần trí anh nhất thời bị mê hoặc, anh nâng khuôn mặt cô lên, nghiêng mặt ngậm lấy vành tai nhỏ xinh của cô…
Lăng Lăng cả người run lên, một luồng cảm giác mềm nhũn từ những dây thần
kinh mẫn cảm nhất sau tai truyền đi khắp toàn thân, cô tận lực khống chế tiếng rên rỉ sắp vụt ra khỏi miệng, nhắm hai mắt, để mặc đôi môi anh di chuyển trên mỗi tấc da thịt mình.
Nụ hôn của anh dần dần không
chịu khống chế, bàn tay tìm đến khuôn ngực mềm mại, đầu ngón tay khẽ
vuốt ve nơi thần kinh nhạy cảm của cô… Thân thể anh mất kiểm soát mà run rẩy, toàn thân run lên trong nỗi khao khát…
“Đừng…” Cô thực sự không thể chịu nổi trêu đùa như vậy, cô bắt được tay anh, thở hổn hển cầu xin.
Anh lập tức dừng tay lại, không dám lộn xộn nữa, “Ừm, anh xin lỗi!”
Lăng Lăng trong lòng thầm thở dài không thôi!
Haiz! Cô biết Dương Lam Hàng chịu ảnh hưởng văn hóa phương Tây, người nước
ngoài làm chuyện này đều coi trọng hai bên tình nguyện, phụ nữ nếu muốn
sẽ chủ động đề xuất, nếu không muốn thì không thể cưỡng ép, đấy là tôn
trọng. Nhưng vấn đề đây là Trung Quốc, Lăng Lăng là một cô gái truyền
thống chịu ảnh hưởng của năm ngàn năm văn hóa Nho Gia, bảo cô chủ động
yêu cầu, cô thà nhảy xuống biển tự sát còn hơn!
“Nghe nói phụ nữ
Mỹ rất cởi mở. Họ nếu thích anh sẽ chủ động yêu cầu, đã từng có cô gái
nào mời mọc anh chưa?” Cô rúc vào lòng anh, nhỏ giọng nói.
“Có, rồi…”
“Vậy anh có đồng ý không?”
Anh lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Trước kia chỉ chuyên tâm làm thí nghiệm,
không có tâm trí nghĩ đến ai khác, từ sau khi biết em, mới rất muốn cùng em…”
Thấy hai má Lăng Lăng đỏ ửng, anh nhận ra mình đã mạo phạm, liền gấp gáp giải thích nói: “Xin lỗi em! Ở Mỹ thì đây là lời ca ngợi
đối với phụ nữ, anh quên mất ở Trung Quốc đối với con gái nó là lời xúc
phạm nặng nề nhất.”
“Không sao!” Cô lại hỏi: “Ở Mỹ, phụ nữ sẽ nói “không” ư?”
Cô không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn tham khảo và đối chiếu trên
phương diện văn hóa, mọi người tuyệt đối không được hiểu lầm.
“Ừ, lúc họ vô cùng không thích.”
Bạn giáo viên nào đó vốn tôn sùng khoa học tự nhiên hiển nhiên không có
“hứng thú” gì với vụ khác biệt văn hóa, ôm lấy vai cô nói: “Đi thôi, vào trong ăn chút gì đi.”
“Ở Trung Quốc…” Lăng Lăng nói: “Phụ nữ hiếm khi nói “được”, trừ phi cô ta có mục đích khác.”
Dương Lam Hàng thu hồi bước chân, khựng lại: “Mục đích gì?”
“Câu dẫn, hoặc giao dịch.”
“Vậy sao?”
Anh nhìn cô, ánh hoàng hôn đem con ngươi của anh nhuộm thành một màu đỏ thẫm…
“Á…” Lăng Lăng bị anh nhìn đến lúng túng, bèn chạy thẳng về phía cầu thang. “Vào trong ăn gì đó thôi.”
Ai ngờ cô vừa đi hai bước, sau lưng có một sức mạnh thật lớn kéo lấy tay
cô, chân cô mất thăng bằng, cả người ngã vào vòng ôm của anh. Nụ hôn của anh phủ xuống, hôn sâu bất tận mà quấn quýt, lâu đến nỗi mây chiều tan, thủy triều rút…
Áo khoác anh tuột xuống trong gió… Ấm áp mất đi, cảm giác se lạnh ập tới, Lăng Lăng nhắm mắt, cảm thấy cạp váy trên eo
được nới lỏng, khóa kéo sau lưng hạ xuống, quần áo mỏng manh bay xuống
như phiến lá…
Cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn chuyện đã phát
sinh cũng như sắp phát sinh. Du thuyền chở theo tình yêu nồng cháy
giương buồm khởi hành giữa biển khơi, tình yêu đã không còn hư vô, giấc
mơ nay đã ở bên người.
“Em… hơi lạnh…” Sóng biển uyển chuyển đánh vỡ tiếng ngâm nhỏ vụn.
Anh ôm lấy cô, sải bước hướng về phía trong khoang thuyền, nhẹ nhàng đặt
trên chiếc giường êm ái, chăn đắp màu tím thẫm làm tôn lên da thịt trắng nõn của cô, từng tấc đều mềm nhẵn.
Trên boong tàu, gió biển cuốn lấy chiếc váy, mang xuống biển khơi…
Người trong khoang thuyền đã không còn quan tâm đến thứ gì khác nữa… Môi mềm
ấm áp từng chút cắn nuốt lấy thân thể mềm mại trên giường sớm làm người
ta điên cuồng kia…
******
Bức màn tím thẫm che khuất ráng
chiều nhuốm đỏ cùng những con sóng nhấp nhô. Xuyên qua ánh sáng mờ nhạt
trên rèm cửa, cả căn phòng nhuộm dần một màu đỏ sẫm.
Bạn công tử
phong lưu nào đó nói: Màu tím dễ dàng khơi gợi mơ tưởng xa xôi của con
người nhất. Nhưng không biết rằng, ở thời khắc nhất định nào đó, màu
trắng thuần khiết cũng không kém phần lẳng lơ, trêu ghẹo…
“Lăng Lăng…” Dương Lam Hàng mơ hồ gọi tên cô.
Nhiều năm như vậy, anh đã hình thành thói quen phỏng đoán thâm ý của cô trong mỗi lời nói qua mạng Internet hư ảo, cũng quen thận trọng quan sát ánh
mắt hòng đoán biết thế giới nội tâm của cô. Anh đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần: Mình không quan tâm liệu có sở hữu được hay không, chỉ cần
mỗi khi muốn gặp cô ấy đều có thể nhìn thấy là được rồi…
Trên
thực tế, là đàn ông, ai có thể chân chính thực hiện được “vô dục vô
cầu”?! Anh làm sao tránh khỏi những phút giây cô đơn tịch mịch, vô số
lần thầm gọi tên cô trong lòng! Đã bao nhiêu lần mơ tưởng đến một ngày
này…
Hiện tại, được ôm lấy cô chân thật, chạm đến nhiệt độ cơ thể cùng sự mềm mại của cô, anh mới hiểu được kiểu yêu đương tinh thần tự
cho là thỏa mãn kia mới nực cười biết bao… Anh chỉ muốn làm một việc,
đem cô đặt dưới thâ