
ời điểm này, khoái cảm thổi quét thân thể cùng đau đớn đến hấp
hối giao hòa cùng nhau, tựa như linh hồn rơi vào vực sâu không đáy.
Nhìn vẻ mặt say sưa của anh, Lăng Lăng bỗng nhiên hiểu được: Quá trình vừa
rồi anh còn chịu dày vò hơn cả cô, anh đè nén lẫn kiềm chế nhu cầu của
bản thân, khơi gợi khát vọng trong cô, chẳng qua là hy vọng cô biết
rằng, yêu, không chỉ đơn thuần là người đàn ông chiếm giữ thân thể người phụ nữ…
Mà đó là hai người… yêu nhau!0
******
Con thuyền lênh
đênh trên biển, đong đưa không theo quy luật nào, va chạm với trùng
trùng sóng biển, điệp điệp con nước. Cuối cùng mặt trời cũng biến mất
dưới làn nước biển, gió biển gào thét, đuổi theo thân thuyền kịch liệt
lay động…
…
“Em sao thế?” Dương Lam Hàng rốt cuộc phát
hiện ra sự khác thường của cô, động tác chậm lại, sờ sờ hai bên tóc mai
dính bết mồ hôi của Lăng Lăng, hơi kinh ngạc “Rất đau sao?”
Chịu đựng cơn choáng váng, Lăng Lăng lắc đầu.
“Không việc gì! Chỉ là… có chút đau.” Cô buông đôi môi sưng đỏ ra, giọng nói mơ mơ hồ hồ.
Anh rút thân mình ra, máu đỏ tươi từ đùi cô nhuộm dần trên ra giường.
“Em?!” Anh sợ hãi tái mét, bởi vì hoảng sợ mà nói năng có phần lộn xộn: “Em, em là lần đầu tiên!”
Lăng Lăng ngây người. Chẳng lẽ cô không nên là lần đầu tiên ư?!
Làm sao vẻ mặt của anh cứ như thể đã xảy ra chuyện gì đó không thể lý giải. Anh coi cô là loại con gái nào chứ?!
Một cơn chua xót nồng đậm trào dâng trong lòng, chất lỏng nóng hổi theo
khóe mắt chảy xuống. Người khác nhìn cô thế nào cũng không sao, nhưng
Dương Lam Hàng không nên nhìn cô như vậy. Cô yêu anh, cái gì cũng nguyện ý trao cho anh, cái gì cũng tình nguyện từ bỏ. Rốt cuộc đổi lấy lại là
cái nhìn kiểu này.
“Em đừng khóc! Anh xin lỗi! Anh không biết!”
Anh vươn tay kéo áo sơ-mi, lau nước mắt cho cô. Thấy nước mắt cô không
ngừng tuôn rơi, anh hơi luống cuống tay chân, càng không ngừng giải
thích: “Anh xin lỗi, anh tưởng bại trai em… Anh tưởng em… Là anh không
tốt!”
Nhìn anh căng thẳng như thế, uất ức của Lăng Lăng cũng tiêu tan hơn phân nửa, ít nhất trong giờ phút thân thể giao chồng lên nhau
như vầy, cô không thể không thuận theo mà cùng anh thảo luận vấn đề
trinh tiết. Cô dằn lòng cố lờ đi cảm giác mất mát, nhoẻn miệng cười với
anh: “Không sao đâu!”
“Em biết không…” Ánh mắt anh lấp lánh trong suốt, anh ngồi bên người cô, bế lấy cô, ôm chặt cô vào lòng…
Anh kể lại một sự kiện:
Đó là lần thứ hai Dương Lam Hàng nhìn thấy Lăng Lăng, cách lần gặp đầu
tiên khoảng hai ngày. Anh đến đại học T làm một số thủ tục, vừa vặn ở
cửa hông đại học T bắt gặp Uông Đào nắm tay Lăng Lăng, đi vào một nhà
nghỉ sơ sài… Sơ sài đến mức một đêm cùng lắm là mười tệ…
Dương Lam Hàng cứ thế nhìn, nhìn Lăng Lăng cười nhẹ cùng Uông Đào đi vào, cũng nhìn cô mang vẻ cười ngọt ngào cùng cậu ta đi ra.
Đó là hai tiếng đồng hồ dài nhất trong đời anh, chờ đợi đến khánh kiệt
toàn bộ kiêu hãnh của một đời. Đó là hai tiếng đồng hồ anh mãi mãi không bao giờ muốn nhớ lại, đau đớn xé nát tim gan nghiền vụn tất cả tình yêu trong lòng anh…
Anh suýt chút nữa đã chạy vọt vào ngăn cản…
Anh nói, nếu anh có một chút xíu tư cách thôi… anh sẽ không đứng nhìn như thế…
Nhưng anh không hề có tư cách, chàng trai bên người Lăng Lăng là người yêu của cô, còn anh cái gì cũng không phải!
Anh nói, hôm đó anh đã đập nát kính xe.
Anh nói, hôm đó anh đã rơi giọt lệ duy nhất trong kiếp này.
Vì người con gái anh toàn tâm toàn lực yêu thương và bảo vệ, vì người con
gái vĩnh viễn không bao giờ ngoái đầu nhìn anh, vì sự si tình diệt sạch
mọi hy vọng của anh, cũng vì cô đã có thể tìm được hạnh phúc của chính
mình…
“Em không có… Ngày đó, Uông Đào dẫn em đi gặp mẹ anh ấy…” Lăng Lăng vội vàng giải thích.
Đôi mắt con người nhìn mà không thấy rất nhiều thứ, khiến cho bạn lúc cười
vui, căn bản sẽ không nhìn ra lệ nơi đáy mắt kẻ khác. Khi cô cùng mẹ
Uông Đào tâm sự chuyện gia đình, cô nào có thể ngờ, người mình yêu nhất
đang ở gần trong gang tấc, vì cô mà trái tim tan vỡ!
Anh ngạc nhiên nhìn cô, không thốt nên lời.
“Hàng, từ khi quen anh, em cũng chỉ muốn cùng anh… ở một chỗ…” Thực ra, cô không cố ý muốn giữ lại cái gì cho anh, chỉ là không muốn cùng những người đàn ông khác ngoài anh có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào. Giống như một loại bản năng
kháng cự của phụ nữ.
“Cảm ơn em!”
Anh ôm lấy thân thể cô,
kéo cằm cô, từng nụ hôn thâm tình mà nhỏ vụn đáp xuống môi cô, phát ra
tiếng nỉ non trầm khàn: “Bất kể ở quốc gia nào, thời đại nào, lời em nói đều là những lời ngợi khen lớn nhất đối với đàn ông!”
“Bởi vì,
em yêu anh!” Cô hôn trả anh, da thịt trần trụi dính chặt lấy nhau cùng
một chỗ, xúc giác khác nhau, nhiệt độ cơ thể khác nhau, ma sát làm phát
ra những tia lửa khác nhau.
Cô dang chân ngồi lên đùi anh… Đã
không còn đau đớn, có chăng là khoái cảm đặc thù từ đầu lưỡi dây dưa
trong nháy mắt truyền đến nơi họ kết hợp với nhau… rồi từ nơi đó lan
tràn đến toàn thân. Anh ôm cô càng chặt hơn, chặt đến nỗi cô không cách
nào nhúc nhích, để mặc anh rút ra thật chậm, rồi lại thăm dò tiến vào.
“Còn đ