
ang giày, vừa đuổi theo các bạn.
Trong giảng đường đầy nhóc người, đa số sinh viên cũng không thuộc khoa Vật
liệu. Tiếu Tiếu và Thanh Thanh không ngờ Lăng Lăng sẽ đến nên không giúp cô giành chỗ trước. Lăng Lăng đi một vòng khắp phòng học vẫn không tìm
được chỗ ngồi, may mắn là bạn nam bên cạnh Tiếu Tiếu biết cô, chủ động
ngồi xuống bàn chót, nhường chỗ cho cô. Lăng Lăng cảm ơn rối rít xong,
vừa ngồi xuống thì Dương Lam Hàng cầm một chai nước khoáng bước vào
phòng, anh không mặc áo khoác, chắc là để ở phòng nghỉ.
Vừa thấy
anh, tim Lăng Lăng bỗng đập nhanh, bất giác nắm chặt tay, quên cả đau
đớn. Anh nhìn quanh phòng học một lượt, khi tầm mắt quét đến chỗ cô, rõ
ràng khựng lại một nhịp, rồi lập tức nhanh chóng dời đi.
“Chào buổi chiều các em!” Anh nói bằng tiếng Anh. Sau đó bắt đầu giảng bài.
Không biết vì sao, Dương Lam Hàng hôm nay không giống ngày thường. Nói chính
xác, trên người anh thấp thoáng một nét gợi cảm, áo mở hai cúc, tay áo
xắn lên một nửa, cùng với tiếng Anh giọng Mỹ tròn trịa lưu loát của anh… tất cả đều tràn ngập quyến rũ chết người!
Những điều anh giảng dường như rất thú vị, sinh viên bên dưới thường
xuyên cười ồ, còn Lăng Lăng căn bản không có tâm trạng nghe anh nói cái
gì, một tay chống cằm, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào đôi môi không
ngừng mấp máy của anh, nhớ lại đôi môi mỏng kia từng hôn lên môi mình,
toàn thân cô đều phát sốt, đầu váng mắt hoa…
Tiếu Tiếu lấy khuỷu tay huých huých cô, thấp giọng nói: “Lăng Lăng, cậu chảy nước miếng kìa.”
“Làm gì có!” Cô sờ sờ môi, trên đó vẫn còn ghi nhớ rõ rệt nhiệt độ của anh.
“Cậu cứ nhìn thầy Dương chằm chằm chi vậy? Giống như muốn đem anh ta ăn luôn á.”
“Tớ… cảm thấy anh ta giảng bài cũng được.” Lăng Lăng chột dạ nói.
“Bình thường còn hay hơn hôm nay nhiều, hôm nay không biết vì sao, cứ giảng sai hoài.”
“Vậy hả? Anh ta có giảng sai sao?”
“Tớ nói Bạch Lăng Lăng à, cậu rốt cuộc có nghe giảng không đó?” Tiếu Tiếu
dùng ánh mắt xem quái vật nhìn cô. “Không phải cậu đến luyện nghe sao?”
“Đúng vậy! Tớ đang nghe mà…”
“Anh ta không biết đã nói mười mấy lần sorry rồi…”
“Không phải chứ?!” Cô ảo não che mặt. “Thực làm tớ mất mặt…”
Một lát sau, Tiếu Tiếu lại giật nhẹ cô. “Lăng Lăng, tớ định học tiến sĩ với sếp cậu, thấy thế nào?”
“Không phải chứ!” Cô không cẩn thận nên giọng nói có hơi lớn.
Bạn học chung quanh đều dùng ánh mắt khinh bỉ trừng cô, coi bộ ba ngày cô
không đi học, kỷ luật trong lớp của đại học T đã tiến bộ đến cảnh giới
không vắng mặt, không đi muộn, không chuồn sớm, không nói chuyện.
Cô len lén nhìn về phía Dương Lam Hàng đằng trước, anh bất lực nhìn cô,
nhìn thật lâu thật lâu, nhìn đến mức cô xấu hổ muốn chui xuống đất, bèn
gục lên bàn, giấu mặt trong khuỷu tay. Tiếp theo, nếu anh dám nói: “Bạn
sinh viên này, nếu em không muốn nghe giảng thì mời ra ngoài.” cô nhất
quyết sẽ tuyệt giao với anh. May mà anh không nói, anh chỉ hắng giọng,
tiếp tục giảng bài.
Tiếu Tiếu ghé vào tai cô, thì thầm: “Quên nói cậu, ngày đầu tiên đến lớp thầy Dương có nói: Giờ anh ta dạy không hay
lắm, sinh viên nào cho rằng nghe anh ta giảng là lãng phí thời gian thì
có thể không đến, anh ta sẽ không điểm danh. Hơn nữa, bình thường chỉ
cần tự làm hết bài tập anh ta giao thì đều sẽ thi đậu… Nếu có sinh viên
nào rảnh rỗi quá, muốn đến lớp anh ta ngủ, anh ta không có ý kiến, nhưng đừng có ngáy quá to. Muốn lên lớp tám chuyện cũng được, nhưng đừng nói
lớn hơn anh ta, đừng ảnh hưởng tới các sinh viên khác nghe giảng là
được.”
“Không điểm danh mà vẫn có nhiều sinh viên tới học vậy sao?”
“Tại sao không tới chứ? Đằng trước có trai đẹp giảng bài, đằng sau có một
rừng mỹ nữ, không những có thể luyện nghe mà còn được mở mang kiến thức. So với tốn tiền đi học thêm tiếng Anh còn tốt hơn nhiều!”
“Nói cũng đúng.”
…
Giữa giờ giải lao, có một bạn nữ hết sức xinh đẹp chạy đến chỗ Dương Lam
Hàng hỏi bài, còn dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau. Cũng không biết là hỏi bài, hay là muốn luyện tiếng? Hay lại…
Lăng Lăng ngây người
nhìn họ, nhìn vẻ suy nghĩ sâu xa của anh, lúc anh thảo luận vấn đề vẻ
mặt rất nghiêm túc, nhìn nụ cười nhẹ nhàng của anh… Càng nhìn càng thấy
khó thở, trong lòng buồn bực.
“Tớ ra ngoài hít thở không khí, trong phòng này không khí kém quá!” Cô tức giận nói.
Ai ngờ, vừa đi tới cửa, Dương Lam Hàng bỗng nhiên gọi tên cô: “Bạch Lăng Lăng.”
Cô lập tức dừng lại, quay đầu lúng túng chào anh: “Chào thầy Dương ạ.”
“Em lại đây, tôi có lời muốn nói với em.”
“Dạ!” Lăng Lăng không tình nguyện đi qua.
Chờ anh đuổi bạn nữ kia đi xong, anh mới quay đầu nói với cô: “Lát nữa tan lớp em có thời gian không?”
“Có… thời gian ạ!”
Cô liếc nhanh một lượt các bạn trong phòng, không ít sinh viên đều đang tò mò nhìn cô. Rõ ràng anh đang hại cô mà. Nếu để các bạn nữ cùng ngành
nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt của cô, trở về nhất định sẽ bị trêu chọc.
“Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng xoay, tan lớp tôi dẫn em đi ăn chút gì nhé.”
Dưới cái nhìn chằm chặp của hơn một trăm cặp mắt sáng ngời mà hẹn cô đi ăn,
cũng chỉ có tên biến thái Dương Lam Hàng