
ng nói trong điện thoại vô cùng lịch sự.
“Đúng rồi ạ.”
“Anh là Trình Vũ ở công ty điện Triều Dương.”
Tư duy của Lăng Lăng tăng tốc chuyển động, cố tìm tòi cái tên xa lạ này
trong não bộ trống rỗng, nhất định là trưởng phòng Trình của công ty
điện kia.
“Em chào sư huynh ạ.” Cô khách khí nói: “Em đang định gọi điện cho anh, không ngờ anh lại gọi em trước.”
“Em suy nghĩ kỹ chưa?” Giọng điệu anh ta có đôi chút chờ mong.
“Em mới nói chuyện với thầy hướng dẫn, thầy không đồng ý cho em đi làm.”
Lăng Lăng trộm liếc Dương Lam Hàng một cái, thấy anh đang dán mắt nhìn
mình với vẻ đăm chiêu, cô chột dạ tránh cái nhìn chòng chọc của anh,
tiếp tục nói: “Thật xin lỗi anh, hơn hai năm nay thầy đã hết lòng dạy dỗ em… Hao tổn tâm tư, em nghĩ mình nên tôn trọng ý kiến của thầy.”
Tâm tư Dương Lam Hàng dĩ nhiên khá hao tổn, còn về phần dùng loại tâm tư gì, cứ để người ta tự biết đi.
Trưởng phòng Trình nói: “Anh hiểu. Nếu đã vậy, anh sẽ không “đoạt nhân sở ái”0 nữa.”
Đoạt nhân sở ái? Anh này có thi đậu trường Ngữ văn không vậy?!
Chậc! So sánh thôi, nhưng mà có chút không thích hợp cho lắm.
“Sư huynh, dù sao đi nữa, cảm ơn sự giúp đỡ của anh!” Cô nói: “Lần sau anh đến thành phố A, em mời anh đi ăn bánh rán ạ.”
“Được!”
Hàn huyên qua loa vài câu, cúp điện thoại.
Lăng Lăng để ý Dương Lam Hàng nhìn thoáng qua đồng hồ, cô xem đồng hồ trên
màn hình di động, một giờ mười lăm. Không ai hiểu rõ tinh thần làm việc
cùng ý thức giờ giấc của Dương Lam Hàng bằng cô. Mặc dù còn vô số lời
chưa kịp nói ra, nhưng Lăng Lăng một phút cũng không dám chậm trễ, vội
vàng đứng lên: “Anh có việc thì cứ làm đi, em về trước.”
Anh đứng dậy đi theo: “Anh đưa em về.”
Từ nhà anh đến khu nhà trọ nghiên cứu sinh chỉ mất ba phút, đưa cái gì chứ. “Không cần đâu, em biết đường mà.”
Anh cầm áo khoác mặc lên người: “Anh đi dạy ở khu A, tiện đường cùng nhau đi đi.”
Thì ra là vậy. “Vâng.”
Ra khỏi khu nhà, Lăng Lăng phát hiện, khu A và nhà trọ nghiên cứu sinh nằm ở hai hướng hoàn toàn khác nhau. Vậy cũng kêu tiện đường hả?
******
Đi trong sân trường, gió thu se lạnh không làm nguội đi tình cảm ấm nồng trong lòng.
Mọi sinh viên đều rảo bước như bay về phía khu giảng đường, vội vàng lên
lớp, nhưng hễ đi qua Dương Lam Hàng thì mọi nữ sinh đều giảm tốc độ,
nhìn anh vài lần. Có nữ sinh thì thầm nói nhỏ, có nữ sinh lại thoải mái
chào hỏi: “Thầy Dương, chào thầy ạ!”
Dương Lam Hàng luôn mỉm cười khẽ nghiêng người, khiêm nhường lịch sự nhưng vẫn đúng chừng đúng mực.
Ai nói sinh viên nữ đại học T chảnh không ai bì nổi, rõ ràng là nữ sinh
còn lễ phép hơn cả nam sinh. Trong vòng chưa tới mười phút, chín bạn nữ
đã chào Dương Lam Hàng, còn một bạn nam cũng không có! Đến khi một nhóm
nữ sinh từ thứ mười đến thứ mười ba ở trước cửa nhà trọ cùng nhau chào
Dương Lam Hàng, Lăng Lăng dù rộng lượng tới đâu cũng không chịu nổi nữa.
Cô cười cười, giọng điệu vô cùng chân thành: “Thầy Dương, nhân duyên
của anh tốt ghê nha. Em học ở đại học T học bảy năm trời cũng không biết nhiều bạn nữ đến thế.”
“Chuyện này cũng bình thường thôi.” Anh
hơi ngớ ra, xong nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Số giáo viên nam em biết chắc
chắn nhiều hơn anh!”
Cô cẩn thận tính tính, quả thực không ít,
giáo viên nam khoa Điện, Tin học, và Vật liệu cộng lại, ít nhất cũng
được một trăm tám chục người. Hơ! Vụ ghen tuông này của cô hình như
không có đạo lý.
“Em tối qua nhất định ngủ không ngon, em về ngủ
một giấc thật tốt đi.” Anh dịu dàng dặn dò, trên vầng trán hiện rõ nét
ôn nhu. “Ngủ dậy gọi điện cho anh.”
Cô gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Anh cũng đừng thức khuya nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Nói xong, cô không dám ở lại thêm một phút, chạy về nhà trọ, nhất thời
hoảng hốt đi bừa, mém tí nữa đâm nát cửa kính mà dì quét dọn kỳ công lau chùi sạch bóng không một hạt bụi.
Ngày hôm đó, ánh mặt trời rực rỡ.
Dương Lam Hàng với phong thái luôn thong dong đứng trước cổng nhà trọ nghiên
cứu sinh, cười đến mất cả hình tượng, tựa như một thiếu niên ngây thơ
còn chưa lớn. Hơn nữa, anh đứng cười mất khoảng ba phút, mới sực nhớ ra
mình bị muộn giờ rồi…
******
Cảm giác yêu đương…
Thật sự không biết miêu tả làm sao!
Luôn cảm thấy chính mình như đã đánh mất cái gì đó, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy.
Lăng Lăng về phòng ngủ, theo quán tính bật laptop mới sực nhớ Dương Lam Hàng nói anh có lớp, không thể online, lại bực mình tắt máy.
Cô nằm
trên giường định ngủ một lát thì nghe Tiếu Tiếu phòng bên gọi ngoài cửa: “Thanh Thanh, cậu nhanh lên, nếu không sẽ đến muộn mất.”
Lời này nếu người khác nói cô sẽ không lấy gì làm lạ, nhưng với một người luôn
tâm niệm phương châm: “Đi học, chỉ cần tới lớp trước khi hết giờ là
được!” như Tiếu Tiếu, tình huống tích cực lên lớp thế này thật hiếm
thấy.
Lăng Lăng mở cửa gọi giật Tiếu Tiếu đang định rời đi: “Tiếu Tiếu, cậu đi học lớp của sếp tớ hả?”
“Đúng vậy!”
“Chờ tớ chút, tớ cũng đi…” Cô muốn ngắm anh lúc đứng trên bục giảng.
“Cậu chắc chứ?”
“Tớ muốn luyện nghe…”
Lăng Lăng vớ lấy túi, sách cũng không đem, nhanh chóng khóa cửa phòng. Vừa m