
i nhiệt tình.
Ngọt và đắng, say và đau, chờ đợi và sở hữu, đã đủ để cho hai linh hồn trầm luân…
Dần dà, khao khát bỏng cháy đã muốn vượt qua mức nụ hôn có thể thỏa mãn.
Tay cô lần tới lưng anh, đầu ngón tay khẽ vuốt ve da thịt ấm áp mà mạnh
mẽ của anh, đây là cảm giác chân thực mà bàn phím và con chuột cứng ngắc không thể nào mang lại. Môi anh cũng dần trượt xuống, đặt dưới cằm cô,
lưu lại trên cổ một chuỗi nụ hôn nồng nàn. Cô ngẩng đầu lên, luồng nhiệt ấm áp lạ lẫm lan ra toàn thân… Sau đó, ngón tay thon dài của anh cũng
chậm chạp lần đến lưng cô, một đường khẽ vuốt bên hông cô, lại di chuyển lên từng chút một…
“Lăng Lăng… anh yêu em!” Anh khàn giọng ngâm khẽ.
Một câu nói, bỗng triệu hồi lý trí thất lạc của cô.
Anh yêu cô, toàn tâm toàn ý. Nhưng cô… chỉ muốn nhỡ kỹ một nụ hôn mà thôi…
Sau đó, cô còn muốn đi gặp một người đàn ông khác… Tình yêu của cô sao
có thể quá đáng như thế, ích kỷ như thế!
Cô đột ngột đẩy anh ra.
Giờ phút này, cô rất hy vọng đây chỉ là mơ, sau khi tỉnh dậy, tất cả đều kết thúc. Đáng tiếc cô biết đây không phải! Bởi trong mơ nụ hôn sẽ
không mê đắm đến vậy, trong mơ trái tim sẽ không đau đớn đến vậy!
“Em xin lỗi!” Sự ấm áp của tình cảm mãnh liệt qua đi, đôi môi nóng rát cho cô nếm trải mùi vị của hối hận.
Cô khóc ôm lấy Dương Lam Hàng, vùi mặt vào vai anh: “Tại sao lại như vậy? Em rốt cuộc đang làm cái gì?!”
“Em đừng khóc, em nghe anh giải thích đã…”
“Làm sao em có thể như vậy chứ!” Tiếng khóc của cô đầy tự trách. “Em rất xin lỗi anh, cũng rất xin lỗi anh ấy…”
“Lăng Lăng…” Dương Lam Hàng dịu dàng vỗ lưng cô, khàn giọng nói: “Cuộc đời
anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang…”
Cuộc
đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang. Vừa nghe
thấy những lời này, Lăng Lăng sợ hãi ngồi thẳng dậy, hai tay lau nước
mắt: “Anh nói gì cơ?”
“Lăng Lăng, anh… Anh chính là người bạn trai em chưa bao giờ gặp mặt kia!”
———————
0 Cỏ dại: tên một tập thơ văn xuôi của Lỗ Tấn.
“Lăng Lăng, anh… anh chính là người bạn trai em chưa bao giờ gặp mặt kia!”
Lăng Lăng đã sớm đoán được sẽ có sự kiện chấn động xảy ra, nhưng thế này
cũng quá sức nha… Sấm sét rung chuyển ầm ầm trong đầu Lăng Lăng, đem mọi ký ức của cô nổ tan tành thành mảnh vụn, phân tán đi từng góc. Cô tận
sức muốn tìm ra mối quan hệ logic nào đó từ trong đầu óc bị oanh tạc đến bấn loạn, nhưng lại phát hiện bản thân hoàn toàn không lý giải nổi cái
gì cả…
Không thể nào! Lăng Lăng kiên định lắc đầu: “Anh gạt em! Làm sao anh có thể là anh ấy được…”
Người kia ở bang Massachusetts của Mỹ, Dương Lam Hàng ở Trung Quốc, đương
nhiên là trở về từ Massachusetts. Người kia là một “nhà khoa học”, cả
cuộc đời theo đuổi giải Nobel, Dương Lam Hàng, dĩ nhiên cũng coi như là
một nửa rường cột quốc gia. Người kia mặt mũi giống Albert Einstein… Tất nhiên… Cô chưa từng tận mắt thấy qua…
Dương Lam Hàng cười khẽ, tay trái nghịch tóc của cô, cuốn vào giữa các ngón tay.
“Em biết không? Không phải anh nhớ nhầm, thiếu một ngày, không phải thời gian, mà là khoảng cách…”
Cô không quên:
Người kia từng nói: Ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh không hề nhớ đến em.
Cô nói với anh: Anh nhớ sai rồi, là ba trăm bốn mươi sáu ngày!
“Với anh mà nói chúng ta xa nhau chính xác ba trăm bốn mươi lăm ngày, anh ít hơn em một ngày, bởi vì anh dùng ngày đó để vượt qua khoảng cách giữa
anh và em. Ẩn ý của anh, em không nghe ra…” Đầu ngón tay ấm áp chần chừ
dừng trên mặt cô, muôn vàn quyến luyến…
Đây không phải thật, đây
nhất định không phải thật. Người đàn ông cô mong đợi nhiều năm như vậy,
vẫn luôn ở cạnh cô, chú ý đến cô, chăm sóc cho cô… Nhưng cô lại không
biết gì cả, còn ngốc nghếch khao khát muốn nhìn xem dáng vẻ của anh,
nghe giọng nói của anh, thầm nghĩ cho dù dung mạo anh có lùn có xấu, hói đầu hoặc đeo cặp kính to bự dày cộp, cô đều có thể chấp nhận. Chỉ cần
có thể khiến cô nhớ thật kỹ dáng vẻ anh lúc nói chuyện… Chứ không phải
từng đoạn chữ viết trong trí trớ, vậy là đủ rồi!
Giờ đây, chân tướng lộ rõ, cô làm sao có thể chấp nhận – người xa lạ quen thuộc nhất đang ở trước mắt này?!
Dương Lam Hàng vươn tay ôm Lăng Lăng đang ngẩn ngơ thành cục đá vào lòng, “Anh nói rồi, anh sẽ làm em sợ mà…”
Đúng vậy, anh có nói. Cô cũng từng nói: Năng lực chịu đựng tâm lý của em rất mạnh. Nhưng năng lực chịu đựng tâm lý mạnh cũng không thể chịu nổi sự
bắt nạt người ta đến thế!
“Tại sao anh không nói sớm cho em biết? Nếu anh đã trở về, tại sao…” Cô tức giận đẩy anh ra, thiếu chút nữa
đánh vào mặt anh. “Tại sao phải gạt em? Anh nghĩ em ngớ ngẩn, là đồ ngốc hả?! Em…”
“Anh kể chuyện cười cho em nhé.” Anh thản nhiên cắt
ngang lời trách mắng lộn xộn của cô: “Lần đầu tiên anh bắt gặp chuyện
này, đã cười rất lâu…”
“…” Cô suýt quên mất, người đó thích nhất kể chuyện cười!
“Rất lâu rất lâu trước kia, có một người đàn ông cố lấy dũng khí theo đuổi
người con gái mình thương, anh ta bôn ba muôn trùng vạn dặm đi đến trước mặt cô ấy, cô gái rất thâm tình mà… ôm một người đàn ông khác đi lướt
qua anh ta…” Anh cười cười, tiếp tụ