
gian chuẩn bị một chút a…..
“Ba, người tỉnh khi nào?” Cố cầm thú nheo mắt lại.
“Buổi chiều, năm giờ.” Cố Quân Hàn đáp thay.
“Thì ra là thế, nghe nói những người hôn mê sâu khi tỉnh lại sẽ rất suy yếu, nhưng mới qua vài giờ, ba có thể sắc mặt hồng nhuận ngồi ở bên cạnh bàn ăn bánh trứng xoài, thật sự là kỳ tích.”
“A, thế giới to lớn không gì là không thể.” Cố Quân Hàn có vẻ rất thong dong.
Cố Quân Thanh chậm rãi đứng dậy, hai tay chống lên thành xe lăn của hắn, mỉm cười.“Ca, xem ra chúng ta nên hảo hảo nói chuyện.”
Sắc mặt vốn tái nhợt của Cố Quân Hàn nhất thời xanh thêm vài phần.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Quân Thanh bình thường gọi hắn “Cố đại”, mỗi lần gọi hắn ‘ca’ là thời điểm hắn xui xẻo.
“Chúng ta đi thư phòng nói chuyện đi, nghe nói ca gần đây mua một đám đồ cổ?” Cố Quân Thanh cười.
“Đừng đừng đừng…… Lần này ta mua đều là Nam Tống chính phẩm, không thể chịu được sự thô bạo của ngươi……” Cố Quân Hàn lạnh toát.
“Nên giáo huấn hắn một chút.” Đỗ Vân Trạch cười
nói,“Ngay cả ta cũng bị lừa gạt, nếu ba ngươi không ở dưới chăn kéo ta,
ta thực nghĩ lần này là sinh ly tử biệt.”
“Bệnh tim tái phát mấy ngày hôm trước là thật, nhưng cứu chữa kịp thời, có thế mới phát hiện hóa ra ta đã già đi.” Cố Cửu Thành
cười nhẹ,“Màn kịch này là chủ ý của Quân Hàn. Sau khi nghe được tin tức
ta hôn mê, trong công ty liền có dị động, đơn giản tương kế tựu kế tra
ra kẻ nào âm thầm gian lận.”
Cố Quân Hàn nói tiếp: “Chủ yếu là gần đây không có việc vui, cuộc sống thực không thể thiếu niềm vui nha.”
“Cho nên, màn kịch này, là ngươi bày ra?” Cố Quân Thanh ngữ khí ôn hòa.
“Ta chỉ là người qua đường Giáp……” Cố đại buông tay,“Là
Chu thẩm nói các ngươi tiến triển chậm chạp, bảo ta gây chút ngoại lực
giúp các ngươi một phen. Nói, câu kia “Cố Quân Thanh, em thực yêu anh”
thật sự làm cho người ta vui vẻ thoải mái nha.”
Nhắc đến cái này Dĩ Mạch hoàn toàn đỏ mặt.
Cố Quân Thanh đem nàng kéo tới bên người, cười nói:
“Trên lầu không hề thiếu mấy thứ lỗi thời mà Cố đại cất giữ, có hứng thú không?”
Dĩ Mạch: “Ân. Nhưng em sợ lấy không hết, vạn nhất làm vỡ thì không tốt lắm đâu.”
Cố Quân Thanh: “Không có việc gì, Lam sẽ tìm người đem sàn quét tước sạch sẽ.”
Dĩ Mạch: “Thật tốt quá, chúng ta đi.”
Cố Quân Hàn kinh hãi: “…… An nha đầu, tại sao người cấu kết với hắn làm chuyện xấu!”
Mọi người cười to, ngay cả Lam luôn luôn điềm tĩnh cũng nhịn không được che miệng.
Đỗ Vân Trạch như là nhớ tới cái gì, tiến đến bên tai Cố
Cửu Thành nhỏ giọng nói:“Hình như ta nghe nói Quân Thanh cùng Viễn ca
thích cùng một nha đầu?”
Cố Cửu Thành nhìn Dĩ Mạch cười, cũng đè thấp thanh âm: “Chuyện bọn trẻ, bảo bọn chúng tự giải quyết đi.”
Thu được vé mời đến xem Tô Viễn Ca biểu diễn, Dĩ Mạch có chút ngoài ý muốn.
Phiếu là Nancy đặc biệt đưa tới, cũng lấy “Nếu ngươi
không đi, ta tuyệt đối sẽ bị mắng” uy hiếp, căn dặn nàng đúng hạn trình
diện.
Tám giờ tối, Cố Quân Thanh lái xe đưa nàng đến cửa sân
vận động, nhìn nhìn tấm vé trên tay nàng, lại nhìn nhìn tấm áp phích cực đại, cười đến quỷ dị, làm Dĩ Mạch không hiểu ra sao.
Một cô nương trẻ tuổi mặc quần áo lao động sau khi đem nàng vào hội trường thì biến mất không thấy tăm hơi.
Sân vận động to như vậy, nhưng lại không có một bóng người.
Ánh sáng mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ thấy tạo hình vũ đài cao thấp chằng chịt.
Nàng có chút mờ mịt nhìn nhìn tấm vé trong tay, thời gian không có sai a.
Ngẩng đầu so sánh với thời gian trên áp phích, lại phát hiện, thời gian ghi trên tấm vé của mình sớm hơn một ngày.
Dĩ Mạch 囧 囧 ngửa mặt nhìn trời.
Này rốt cuộc, là chuyện gì xảy ra……
Ngay tại thời điểm nàng tính rời đi, tiếng nhạc mềm mại giống như nước chảy vang lên.
Đột nhiên, tất cả những ngọn đèn đều được bật lên, làm cho hình ảnh vũ đài xuất hiện rõ ràng trước mắt nàng.
Mây mù lượn lờ, ánh sáng thay đổi, một tòa thành ở đám mây như ẩn như hiện, như một bức bích hoạ huyền ảo từ thời xa xưa.
Đại môn nặng nề mở ra, cầu thang xoắn ốc dẫn đến mặt đất, giống như một hình nổi đang lơ lửng trong không khí.
Trên cầu thang đang di động, Tô Viễn Ca mặc áo trắng, khoác một cái áo choàng màu đen viền bạc, hoa mỹ dị thường.
Ngọn đèn dừng ở trên người hắn, vỡ thành những viên kim cương lấp lánh.
Tóc trắng như thác, giữa chân mày là ba đạo lôi ấn màu
vàng. Hai tròng mắt bị kính sát tròng đổi thành màu lam, thản nhiên nhìn chính mình.
Dĩ Mạch bị cảnh tượng như vậy làm rung động, im lặng
không nói được câu nào, chỉ ngây ngốc đứng ở tại chỗ. Nửa ngày, mới nói
được một câu: “Ách, tôi tưởng đến xem biểu diễn, không nghĩ tới còn có
cosplay……”
Tô Viễn Ca: “……”
Hai người ngồi ở trung tâm vũ đài.
“Vừa rồi tôi có một loại ảo giác, giống như mình đã xuyên đến [Càn Khôn'>.” Nàng nói sự thật.
“Tôi cùng [Càn Khôn'> ký hợp đồng, hơn nữa trong buổi
biểu diễn lần này, sẽ hát ca khúc chủ đề của trò chơi.” Tô Viễn Ca kéo
kéo mái tóc giả màu trắng.
“Thật sự?! bài hát đó là ngươi viết sao?”
“Ân, khi làm nhiệm vụ ‘Ngàn năm chờ đợi’, bỗng nhiên có linh cảm.”
Dĩ Mạch liếc mắt xem thường,“Khi đó vốn có cơ hội tiến
vào bản sao xem