
có biết ta đã tốn biết bao tâm tư trên người hắn hay không?”
“Ngươi khen ngược, ỷ vào trước kia từng giúp ta giải
quyết chút chuyện, liền đem xú tiểu tử này cột cho ta. Ngươi cho là có
thể trốn một bên xem cả đời sao? Ta không để ngươi toại nguyện! Ngươi……” Đang nói hăng say, hắn hình như có chút trố mắt nhìn Cố Cửu Thành hôn
mê bất tỉnh, biểu tình trên mặt có chút quái dị.
“Đỗ tổng xem ra có chuyện cần nói với gia phụ, không
bằng Tô tiên sinh dời bước xuống dưới lầu, chúng ta ôn lại chuyện cũ.”
Cố Quân Hàn đánh vỡ cục diện bế tắc, nhìn Tô Viễn Ca biểu tình lạnh như
băng nói.
“Giữa chúng ta, không có chuyện cũ cần nói.” Hắn lãnh đạm đáp lại.
“Thật không?” Nam nhân ngồi ở trên xe lăn mỉm cười,“Ta
nghĩ Tô tiên sinh sẽ có hứng thú với vụ bắt cóc trước cửa trường tiểu
học Tinh Dương mười ba năm trước.”
Hắn đột nhiên nhìn về phía cố đại, trong nháy mắt, ánh mắt có chút mê ly.
Cố đại thao túng xe lăn rời khỏi, một lát, Tô Viễn Ca đi theo phía sau hắn.
Trong phòng khách ấm áp như gió, một con chó lông vàng
phe phẩy cái đuôi đứng ở bên xe lăn, một đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm
Tô Viễn Ca ngồi ở trên sô pha. Nó đi về phía trước vài bước, rồi dừng
lại, lặp lại vài lần, cuối cùng đứng ở bên người nam tử.
Tô Viễn Ca giơ tay, sờ sờ đầu của nó. Giống như được khích lệ, nó sủa một tiếng, cọ cọ vào đôi chân dài của hắn.
“Shirley còn nhận được ngươi. Tuổi nó cũng đã lớn, thật
lâu không có tinh thần như vậy.” Trong cái chén mà Cố Quân Hàn đang cầm
ước chừng là thuốc, chất lỏng màu nâu, hơi hơi lay động.
“Ngươi bảo ta đi ra, muốn nói cái gì?”
Cố Quân Hàn ngửa cổ đem chất lỏng trong chén một hơi cạn sạch, mặt nhăn mày nhíu, đưa tay lấy bánh ngọt trên bàn cắn một miếng.
Thoáng nhìn, trên mặt Tô Viễn Ca rõ ràng không có vẻ gì là kiên nhẫn,
hắn cười nói,“Bánh ngọt, không nếm thử sao?”
Trên bàn trà màu trắng khắc hoa cốt từ là một đĩa bánh
ngọt bình thường. Bên ngoài lớp bơ màu tím là chữ S được viết bằng
sôcôla đen.
Đồng tử Tô Viễn Ca mạnh mẽ co rụt lại.
Chữ ‘S’ đặc thù này, chỉ xuất hiện ở một cửa hàng bánh
ngọt duy nhất có tên là “sweet” tại H thành, cửa hàng bánh ngọt có giá
trên trời, mỗi ngày số lượng điểm tâm bán ra có hạn.
Tòa biệt thư sang trọng, đứa trẻ ở đó dùng bánh ngọt “S” làm điểm tâm, sớm đã biến mất trong trí nhớ của hắn.
Mà giờ phút này, trước mặt bọn họ, là bánh ngọt việt quất.
Hương vị ngọt ngào, lớp kem mềm mại.
Lại giống như dây leo có gai, thít chặt đau đớn.
Ở chỗ rẽ trước cửa trường tiểu học Tinh Dương.
Thời tiết nóng bức.
Hai thiếu niên không hẹn mà gặp.
Đeo cặp sách rất nặng chậm rãi trở về nhà của mình, vừa ngẩng đầu, thấy hắn.
Bộ dạng vẫn tươi sáng như trước, mặc bộ đồng phục màu
lam được là phẳng của học viện quý tộc, mang theo một hộp giấy được đóng gói hoa mỹ, trên mặt có một chữ “S” thật to.
Tô Viễn Ca cúi đầu nhìn đồng phục tiểu học Tinh Dương
màu xám đã có nhiều nếp nhăn trên người mình, bỗng nhiên cảm thấy có
chút tự ti.
Nhưng mà đáy lòng lại rộn ràng vui sướng.
Hình như hắn đã từng hứa. Hắn sẽ đến thăm mình, không lâu sau khi rời khỏi Cố gia.
“Ca……” Mặt hắn giãn ra mỉm cười.
“Tô Viễn Ca.” Ánh mắt thiếu niên như hắc diệu thạch thâm thúy thản nhiên nhìn hắn.“Cái bộ đồ màu lông chuột này là đồng phục mới của ngươi sao?”
Một chậu nước lạnh giội thẳng vào đầu hắn, giật mình đứng im tại chỗ, hai tiếng ‘ca ca’ kia rốt cuộc nghẹn trong cổ họng.
“Thực thích hợp với ngươi. Hiện tại xem ra, sau khi
ngươi rời đi, không khí trong nhà mới mẻ hơn nhiều.” Bên môi thiếu niên
có ý cười châm chọc.
“Cố Quân Thanh!” Nam sinh bị chọc giận cắn răng phun ra
ba chữ này. Bàn tay nắm thành quyền run rẩy, ngay cả trong lòng cũng
lãnh lẽo.
“Hôm nay ta cố ý đến thăm ngươi. Đây là bánh ngọt việt
quất ngươi thích ăn nhất.” Cố Quân Thanh híp mắt, mở hộp giấy đang cầm
trong tay, lấy ra một miếng bánh ngọt màu tím, để ở trong lòng bàn tay
giống như triển lãm cho hắn xem.
Tô Viễn Ca bị thái độ của hắn làm hồ đồ, không biết làm sao đứng ở tại chỗ.
Thiếu niên chậm rãi đến gần, sau đó giơ tay lên.
Miếng bánh ngọt đó nện lên mặt hắn, dính ở trên tóc. Lớp bơ mềm mại chảy xuống vai, dính ở vạt áo trước.
Hắn đỏ mắt tóm lấy vạt áo Cố Quân Thanh, tay kia nắm
chặt thành quyền giơ lên lại đột ngột dừng ở cách mặt Cố Quân Thanh có
mấy cm.
Người từng đem hắn bảo vệ phía sau, nói ‘Hắn là đệ đệ của ta’.
Người từng kéo tay hắn chạy vào phòng bếp ăn vụng đồ ăn vặt.
Người từng vì hắn đánh vỡ bình hoa cổ mà chịu đòn thay.
Hắn mở to hai mắt, không cho nước ở trong hốc mắt chảy ra. Giống như một lớp sương mù ẩm ướt, bỗng chốc che khuất cả thế giới.
Sỉ nhục, khinh miệt. Đều là có thể chịu được.
Duy độc không thể chịu được, là người đã đem nó đến cho ta, là ngươi.
“Ăn ngon không?” Thiếu niên cười rất lớn, thậm chí có
chút khoa trương,“Ngươi nên trở về cầu xin mẫu thân ngươi, tiếp tục ở Cố gia làm bảo mẫu, ít nhất có thể ăn được điểm tâm “sweet”.
Hung hăng một quyền, dùng hết tất cả sức lực mà mình có.
Vì thế, nước mắt cứ nhưu vậy tràn mi mà ra. Nóng bỏng, như một dấu ấn.
Cố Q