
đây.”
Giọng nói có chút cầu xin, lại làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, thật
mất mặt. Hứ lạnh một tiếng, “Tùy cậu, sô pha hay sàn nhà thì tùy.” Nằm
trong phòng ngủ, tôi cố gắng đi vào giấc ngủ, không nghĩ đến những
chuyện phiền lòng.
Sáng sớm hôm sau, phòng bếp có một thân ảnh bận rộn. Thời gian như
trôi về 12 năm về trước, chỉ là thân ảnh nho nhỏ ngày xưa đã trở nên cao lớn. Cháo hoa, trứng ốp lết, giống những sáng sớm ngày xưa, chỉ là tạp
dề cậu mặc trên người quá nhỏ. Đặt đĩa trứng đến trước mặt tôi, Tiêu Hà
hoài niệm nói: “Mạc Nhât rất thích ăn trứng ốp lết.”
Tôi lặng lặng nhìn cậu, cậu đang làm cái gì vậy? Không phải cậu hận
tôi sao? Sao lại như chưa xảy ra chuyện gì, sao lại có thể bình thản như vậy? Hận của cậu đâu? Sự lạnh lùng của cậu đâu? Vì Đồng Đồng à? Sợ tôi
lại mang con đi mất sao? Cậu thật sự chịu nhục! Chính tôi nhẫn tâm làm
cho con của cậu lại mang cái danh con tư sinh, chẳng lẽ cậu lại bỏ qua?
Tiêu Hà, mặc kệ cậu xuất phát từ mục đích gì, tôi cũng sẽ không để cậu
toại nguyện! Bắt đầu từ ngày tôi rời đi, chúng ta đã là người xa lạ.
Đưa Đồng Đồng đến trường, Tiêu Hà đi theo sau chúng tôi. Tôi và Đồng
Đồng trao nhau những nụ hôn vui vẻ, vẻ mặt Tiêu Hà khát vọng hâm mộ,
giống như trước kia lúc tôi còn ở biệt thự nhìn “chồng” con bên nhau
vậy.
“Tiêu tiên sinh, cậu không thể cứ tiếp tục đi theo mẹ con tôi như thế được!”
“Mạc Nhất, anh nấu cơm đợi em và Đồng Đồng về.”
“Không cần, Tiêu tiên sinh, tôi và con tôi không muốn bị người khác
quấy rầy.” Lễ phép cự tuyệt ý tốt đó, cũng không muốn nhìn vẻ mặt khổ sở của cậu. Chúng tôi cần cuộc sống bình yên.
Tan tầm về nhà, hương thơm thức ăn tràn ngập khắp cả nhà. Mãi mãi,
Tiêu Hà luôn luôn nói được thì làm được. Nhưng cậu lấy đâu ra chìa khóa
nhà?
Đồng Đồng ngủ say rồi, cậu vẫn chưa đi, tự nhiên tôi thấy thật phiền, không muốn nhìn thấy cậu. Về sau có bị oán trách hay hối hận tôi cũng
không muốn thấy. Khuôn mặt tuấn mỹ ấy một thời tôi si mê quyến luyến,
còn hiện tại muốn tránh cũng không được.
“Tiêu tiên sinh, cận còn muốn ở nhà tôi tới khi nào? Nhà chúng tôi không chào đón cậu, mời cậu ra ngoài cho.”
“Mạc Nhất, anh nhớ em.”Nhớ? Cậu cũng biết nhớ? Cậu cũng xứng?
“Tiêu tiên sinh, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không muốn thấy cậu. Mời cậu đi khỏi nhà tôi.” Hy vọng cậu nhanh nhanh rời khỏi nhà tôi, để
lại sự bình yên cho tôi.
“Mạc Nhất, chúng ta không thể trở về như ngày xưa được hay sao?”
Giọng nói của cậu sao lại khổ sở như thế? Người khổ hẳn là tôi, người bị thương là tôi người bị đầy xuống địa ngục cũng là tôi cơ mà.
“Tiêu Hà, tôi nghĩ tôi và cậu hẳn chẳng còn khúc mắc gì, mời cậu đi ngay khỏi nhà tôi.”
“Mạc Nhất, anh biết anh quá đáng, nhưng anh xin em tha thứ.”
“Ôi, tha thứ? Cậu đã làm sai cái gì mà cần đến sự tha thứ của tôi?
Tiêu tiên sinh, cậu không sai, người sai là tôi, tôi vô liêm sỉ, quyến
rũ cậu mới 16 tuổi, bị cậu hận, bị cậu đánh là phải rồi, đúng rồi.”
“Không phải như thế, không phải như thế, đều là lỗi của anh, lỗi của anh, anh——”
Tôi chẳng còn nghe vào đầu cái gì nữa.
“Tiêu Hà, cái cậu muốn là Đồng Đồng sao? Tôi nói thẳng với cậu,
chuyện đó là không thể, tôi không có khả năng giao Đồng Đồng cho cậu,
tôi sinh thằng bé, tôi nuôi con, yêu con cũng là một mình tôi, cậu mà
cần một đứa con, cậu có thể cùng bạn gái của cậu sinh mười đứa, Đồng
Đồng tôi không thể cho cậu, cậu nên chết tâm đi.”
“Không, anh muốn em, là em Mạc Nhất.”
“Tiêu Hà!" Tôi tức giận hét tên cậu, đến bây giờ, cậu còn muốn gạt
tôi, nghĩ rằng tôi có thể tha thứ cho cậu hay sao? Không, không thể, một cái bạt tai ngày ấy đã đánh đi hết yêu thương, hết si tâm vọng tưởng
tôi dành cho cậu.
“Cậu cho cậu là ai, cậu nói hận liền hận, nói kết hôn liền kết hôn,
muốn đánh thì đánh, cậu nghĩ là đến bây giờ cậu muốn gì tôi cũng liền
đem tới cho cậu hay sao? Tiêu Hà, cậu nghĩ bây giờ tôi vẫn còn yêu cậu?”
“Không, Mạc Nhất, không cần hận anh, không cần hận.” Phải,đúng là như thế, tôi hận cậu, hận cậu, rất hận! Hận cậu sao có thể nhẫn tâm, nhẫn
tâm với tôi đến thế!
“Cậu nói rất đúng, tôi hận cậu, nhưng tôi hận bản thân mình hơn, vì
sao mà không biết xấu hổ đi làm chuyện như thế, vì cái gì một đứa trẻ 16 tuổi cũng không tha làm cậu mất đi sự trong trắng trân quý, xứng bị
người ta hận lắm, xứng cho cái danh chưa chồng mà chửa bị người đời thóa mạ lắm, xứng bị bốn năm đa tình để nhận lấy một cái bạt tai lắm, xứng
bị mẹ người ta đánh chửi nhục mạ lắm. Ha ha, ha ha—-”
“Mạc Nhất, Mạc Nhất, em đánh anh mắng anh thế nào cũng được, chỉ xin
em đừng tự tra tấn chính mình, xin đừng——” Tiêu Hà, sao cậu không thể
cam tâm bỏ qua? Phải làm thế nào cậu mới có thể buông tha cho tôi và con tôi?
“Tiêu Hà, tôi cầu xin cậu buông tha cho tôi, buông tha cho chúng tôi, tôi đã bị báo ứng rồi, không cần tranh Đồng Đồng với tôi, không cần
tranh,được không, tôi van xin cậu, van xin cậu.”
“Không, Mạc Nhất, anh không giành Đồng Đồng của em, sẽ không, em đừng khóc, đừng khóc, anh yêu em, rất yêu, sao có thể làm điều khiến em tổn
thương chứ?”
“Tiêu Hà, tôi