Polly po-cket
Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323151

Bình chọn: 8.00/10/315 lượt.

ch thích sinh trưởng? Tôi đã qua cái tuổi phát triển về chiều cao rồi mà, tôi càng muốn nhanh chóng thoát khỏi đây. Tôi bắt đầu mạo hiểm hơn bò đến chỗ xa hơn để bứt dây leo đằng đó rồi mang về bện

dây thừng, sau đó gần như`chắc chắn dây thừng đó sắp đủ độ dài như mong

muốn rồi.

Tôi cảm giác rõ ràng bả vai tôi bắt đầu

thay đổi, chân càng thon dài hơn, ngay cả tay của tôi cũng thay đổi,

càng dài nhỏ hơn, tôi cố gắng không chạm vào quả đó nữa, nhưng sự đói và khát khiến tôi không thể không ăn nó, mặc dù tôi biết nó là đầu sỏ gây

nên sự thay đổi trong tôi, tôi không muốn chết ở đây, tôi chỉ có thể

hàng ngày điên cuồng dứt những sợi dây lo để bện thành dây thừng.

Thời tiết dần dần lạnh hơn, những quả

hồng trên cây đó vẫn còn nhiều, hiện giờ trong mắt tôi thì nó không còn

đáng yêu chút nào nữa.

Dây thừng đã dài hơn bảy tám mươi mét,

cuối cùng tôi không thể tìm đủ dây leo nữa, tôi buộc chặt dây từng vào

rễ cây, đoán chừng khá chắc chắn rồi, tôi liền cất mảnh vải màu đen vào

người, tôi đã sớm lấy nó về, không biết vì sao, chỉ biết mỗi lần nhìn

đến nó là tim tôi lại đau nhói.

Tôi biết tôi phải rời khỏi đây, cho dù

đường xuống chỉ có một phần trăm tôi cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi

này, trước đó vài ngày, ngực của tôi càng lúc càng bằng phẳng, tuy rằng

tôi không muốn tin, nhưng sự thật đã nói cho tôi biết rằng, loại quả

hồng đó nhất định có chất kích thích sinh trưởng rất mạnh, cơ thể của

tôi dần dần không còn là cơ thể con gái nữa…

Tôi buộc vạt áo lại, nắm lấy dây thừng,

hít một hơi thật sâu, bắt đầu chậm rãi leo từ vách đá xuống, không dám

nhìn xuống dưới, chỉ biết nắm chặt lấy sợi dây thừng không được buông

tay…

Dây thừng đã hết, không biết khoảng cách

phía dưới là bao xa, nhưng đã không còn đường lui nữa, tôi cắn răng một

cái, nhắm mắt lại, thả tay ra, cả người rơi thẳng xuống dưới…

“Bình” một tiếng, chuyện cũ như một bộ phim hiện lên trước mắt, cùng với nước bao chùm lấy tôi…

Ngay khi Văn Hinh đến báo, sắc mặt Nam

Cung Vân rất nghiêm trọng, chúng tôi liền chạy trốn về hướng bắc, phía

sau không có người đuổi theo, dần dần, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.

“Tĩnh Chi, mang Việt nhi đi trước đi.” Nam Cung Vân hét lên, rồi thúc ngựa quay lại.

Tôi không có thời gian mà chia tay với

Nam Cung Vân, chỉ biết ôm Việt nhi điên cuồng chạy về phía trước, ôm

Việt nhi trong lòng, tiếng chém giết xa dần, chỉ có gió quất nhẹ trên

mặt đau rát.



Không được, tôi không thể để Nam Cung Vân lại một mình, tôi phải quay lại, có chết cũng phải quay lại, tôi đem

Việt nhi đặt vào lòng Văn Hinh.

“Văn Hinh, em hãy đưa Việt nhi đi đi.”

“Tỷ tỷ..”

“Mẹ, mẹ…” Việt nhi khóc òa lên.

“Con à, nhớ nghe lời dì nhé, mẹ phải đi giúp cha con.” Tôi nói, rồi quay lại.

Nam Cung Vân trong trận khổ chiến, những

người vây quanh anh thỉnh thoảng có người ngã xuống, nhưng động tác của

anh cũng dần chậm lại… tôi thấy Dịch Phàm đang ở đó, lạnh lùng theo dõi…

“Không!” Tôi khóc kêu lên, tinh thần Nam Cung Vân rung lên, trúng một kiếm ngã xuống…

Vì sao? Vì sao không buông tha chúng tôi? Anh ta biết rõ tôi không phải là Trúc Thanh, anh ta có biết Nam Cung

Vân đã từ bỏ việc báo thù, vì sao anh ta không chịu buông tha cho chúng

tôi? Chúng tôi chỉ muốn sống một cuộc sống vô tranh, vì sao lại khó khăn như vậy?

Thái độ của Dịch Phàm hết sức khiếp sợ,

tiếng khóc của tôi dần dần yếu dần, Nam Cung Vân lại bị trúng một kiếm

nữa, tôi điên cuồng chạy tới chắn trước anh, những người đó dừng lại,

nhìn về phía Dịch Phàm, chờ mệnh lệnh của anh ta.

Dịch Phàm nhìn chúng tôi, sắc mặt đen sì

khiến người khác sợ hãi, nhưng tôi không sợ, Nam Cung Vân ở sau tôi,

chúng tôi sống chết có nhau…

Dịch Phàm thúc ngựa bỏ đi, thủ hạ cũng

chạy theo, chúng tôi thở hắt ra, cùng nhau ngồi bệt xuống đất, nghĩ đến

kiếp nạn đã qua đi, nhưng lại không biết đó chính là sự bắt đầu…

Nhân mã của Hàn Kinh đã sớm chờ chúng tôi sao? Vì sao cái gì cũng đến đúng lúc như vậy? Cái chết không đáng sợ,

đáng sợ nhất là người mình yêu và mình không được ở bên nhau, tôi và Nam Cung Vân không muốn xa nhau, nhưng không còn cách nào khác…

Đằng trước là Hàn Kinh cuồng bạo, phía

sau là vách núi sâu vạn trượng, đã không còn đường lui nữa, Nam Cung Vân bị thương quá nặng, thần trí đã dần dần mê loạn, tôi kéo anh đi, cho dù có chết, chúng tôi cũng muốn chết cùng nhau…

Thái độ Hàn Kinh bắt đầu hoảng loạn, ánh

mắt lóe lên sự tuyệt vọng, tôi hướng về hắn cười, hắn đã không cho tôi

sống, tôi đây sẽ chết cho các người xem.

Tôi ôm chặt lấy Nam Cung Vân, cùng nhau nhảy xuống vực, rơi xuống…



Cơ thể chìm sâu xuống nước, hơi thở càng

yếu, nhưng tôi lại không cử động, cứ để cơ thể mình chìm xuống, Nam Cung Vân cũng rơi xuống đây phải không? Trong dòng nước này còn giữ lại hồn

phách của anh không? Nam Cung Vân, anh tới rồi sao? Em tới tìm anh đây,

tuy rằng có chậm hai tháng, nhưng em đã tới tìm anh.

Chẳng trách mỗi lần nhìn thấy tấm vải kia tim tôi lại đau đớn, chẳng trách mỗi lần nhìn thấy vết máu loang lổ kia tôi chỉ muốn khóc…

“Mẹ. mẹ, mẹ không cần Việt n