Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323222

Bình chọn: 7.00/10/322 lượt.

ắn nói lần này hắn tới thăm người bạn thân

là việc tư, không phải việc công.”

Không phải việc công? Tức là anh ta không dùng thân phận là thị vệ, cho nên anh ta sẽ không gây khó dễ cho Nam

Cung Vân? Tôi khó hiểu nhìn Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân thản nhiên cười cười, “Đừng nghĩ nhiều, không có việc gì đâu.”

“Chờ cục cưng lớn một chút, chúng ta trở

lại trên núi sống, được không?” Lần này thì tôi cảm giác ở nơi đây không còn an toàn chút nào nữa, lần này gặp phải Trầm Triệu Thiên, vậy lần

sau thì sao? Chỉ tưởng tượng đến đó tôi không rét mà run, cùng với sự lo lắng khôn nguôi, chi bằng chúng tôi trở về trên núi sống tiêu dao tự

tại, mặc dù có chút tịch mịch nhưng tôi có Nam Cung Vân, có cục cưng,

như vậy là quá đủ.

“Muội cứ giữ gìn sức khỏe cho tốt rồi bàn sau.”

Đứa con trong lòng bỗng khóc thét lên, lập tức dọa tôi và Nam Cung Vân.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Tôi luống cuống, hỏi Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân vội gọi to: “Đinh tẩu, Đinh tẩu.”

Thấy dáng vẻ kích động của Nam Cung Vân, tôi bật cười, khó có thể thấy được cũng có lúc Nam Cung Vân hoảng hốt lo sợ…

Sau giờ ngọ, ánh nắng chói chang làm

người ta buồn ngủ, sau khi đã bú sữa no nê, tiểu Việt liền lăn ra ngủ,

Nam Cung Việt – tôi đặt tên cho con trai mình như vậy, tuy Nam Cung Vân

có vẻ không hài lòng lắm nhưng cũng không làm trái ý tôi, dù sao cũng là tôi xuyên qua tới thời đại này, ít nhất cũng phải có một kỷ niệm chứ,

cho nên nhất định phải gọi là Nam Cung Việt, nếu không thì gọi là Nam

Cung Xuyên Không, Nam Cung Vân liền chọn tên đầu tiên.

Mới mấy ngày thôi mà tiểu Việt đã mập mạp lên trông thấy, không giống như lúc mới sinh đỏ hỏn, mặt nhăn nheo,

đúng là nòi giống mà, Nam Cung Vân vô cùng kiêu ngạo, vì so với tôi thì

tiểu Việt trông rất giống Nam Cung Vân nhiều hơn.

“Tiểu tử thật dễ thương, đẹp trai!” Nhìn

tiểu Việt ngủ say, Văn Hinh liền khen một câu, lòng tôi như nở hoa, làm

cha mẹ ai mà không thích con mình được khen cơ chứ.

Văn Hinh nhìn tôi, ngượng ngùng nói:

“Muội xin lỗi, tỷ tỷ, là muội hại tỷ như vậy.” Cô ấy vẫn còn nhớ chuyện

cô ấy hại tôi sinh non hôm ấy, tôi cười cười, “Em ngốc ơi, sinh con đều

phải đau đớn như vậy, có liên quan gì đến em đâu?”

“Nhưng là do muội…”

Tôi khoát tay, cắt ngang lời Văn Hinh: “Trầm Triệu Thiên sao rồi? Anh ta còn ở nhà em không?”

“Sư huynh đã trở lại kinh thành rồi, tỷ

tỷ, tỷ yên tâm, con người sư huynh tốt lắm, huynh ấy sẽ không tiết lộ

hành tung của các người đâu.” Văn Hinh vội giải thích.

“Tôi tin tưởng anh ta.” Nếu Trầm Triệu Thiên muốn giết chúng tôi, cần gì phải chờ cho tới bây giờ.

“Nhưng huynh ấy vẫn rất tức giận.”

‘Hả?”

“Bởi vì sư huynh nói tiểu muội tử của

huynh ấy thành thân mà không báo cho huynh ấy biết, giờ đến khi sinh đứa trẻ huynh ấy mới biết, huynh ấy rất giận, cho nên quyết định không tặng quà đầy tháng cho các người.”

“Anh ta thật là hẹp hòi!” Tôi cười mắng,

trong lòng vẫn còn mơ hồ, Trầm Triệu Thiên thật sự không xấu xa, lần đó

tôi nói những lời cay nghiệt với Trầm Triệu Thiên như vậy, nhưng anh ta

lại không oán hận gì…

“Sư huynh nói huynh ấy còn giận hơn nữa

là các người sử dụng hết ngưng hương hoàn mà sư phụ đã tặng cho huynh

ấy! Sư huynh nói các người là bại gia tử.” Văn Hinh cười nói tiếp.

“Sư phụ cho mỗi người chúng tôi mười

viên, mấy năm trời huynh ấy một viên cũng không nỡ ăn, thật không ngờ tỷ phước lớn, ăn một lèo hết luôn.”

không ngờ ngưng hương hoàn lại quý giá

như vậy, xem ra đó nhất định là loại thuốc quý có thể cải từ hồi sinh,

người khỏe ăn vào thì tăng cường công lực.

“Em à.” Tôi cười nịnh nọt.

Văn Hinh cảnh giác: “Gì vậy?”

“Em còn mấy viên?” Nụ cười của tôi càng sán lạn.

“Một viên cũng không có! Một viên cũng không có!” Văn Hinh nói nhanh, rồi giữ chặt túi mình lại.

Nghe lời Đinh tẩu, Nam Cung Vân bắt tôi ở trong phòng một tháng, không tắm rửa, không ra gió, không được…vân vân, chịu đựng đến ngày thứ hai mươi tám, tôi thấy mình như sắp chết đến nơi rồi, vì thế tôi hỏi Nam Cung Vân có phải đang định nuôi con rận trên

người tôi không? Hoặc là phải cho tôi tắm rửa, hoặc là đi lấy dây thừng

để tôt thắt cổ cho anh xem.

Nam Cung Vân thấy tôi nổi điên, đành phải thỏa hiệp, cuối cùng tôi đã thoát khỏi cuộc sống cả tháng trời trong lao ngục.

Việt nhi ngày một lớn, khuôn mặt càng lúc càng giống Nam Cung Vân, quả đúng là bản photo của Nam Cung Vân, điều

này làm tôi rất buồn bực, cực khổ mang thai rồi sinh con ra, ai ngờ con

lại không giống mình chút nào! Quá mất mặt mà! Cho nên mới thấy được

tính độc quyền của Nam Cung Vân, ngay cả gien cũng độc quyền như vậy!

Văn Hinh vẫn thường xuyên cùng Tiếu Trác

Vũ tới thăm tôi, Việt nhi dễ thương nên được mọi người rất yêu mến, Nam

Cung Vân rất hay bế Việt nhi, Văn Hinh và Tiếu Trác Vũ chơi đùa bên

cạnh, còn tôi – mẹ của đứa bé thì không một ai để ý tới.

Đôi khi không có người ngoài, Nam Cung

Vân cũng vẫn chỉ tập trung ánh mắt vào con, chỉ thỉnh thoảng liếc tôi

một cái, ánh mắt đó chẳng coi người vợ này ra gì, Nam Cung Vân coi mình

chính là mẹ của đứa con mình.

Cho đến


XtGem Forum catalog