
c quá, dùng tính mạng của mình để đổi
lấy cuộc sống cho tôi, anh có phải là thích khách không đấy? Thật là ngu ngốc mà, chẳng lẽ anh không nhận ra Trầm Triệu Thiên lừa anh sao? Sao
lại có người ngu như vậy chứ, sao lại có thể làm thích khách lâu như
vậy! Tên khốn khiếp này, sao lại dùng tính mạng của mình để đổi lấy cuộc sống cho tôi làm gì chứ?
“Nha đầu, muội thật sự không muốn trở về với ta sao?” Trầm Triệu Thiên tê tái hỏi, chờ mong.
“Đừng gọi tôi là nha đầu!” Tôi hét, “Bởi vì huynh không xứng!”
Trong mắt Trầm Triệu Thiên tràn ngập sự
đau đớn, đột nhiên quay người bỏ đi, bước vài bước rồi dừng lại, khàn
giọng hỏi: “Ta ở trong lòng muội chỉ như thế thôi sao?”
Trong lòng tôi Trầm Triệu Thiên chỉ như
vậy thôi sao? Đầu óc tôi hỗn loạn, nhưng trong mắt tôi chỉ có Nam Cung
Vân với vết máu trên mặt đất, “Đúng vậy,” tôi gật đầu nói.
Cơ thể Trầm Triệu Thiên chấn động, rất
lâu sau liền lấy trong ngực ra một lọ thuốc, đặt trên mặt đất trước mặt
tôi, là một bình sứ nhỏ màu xanh ngọc.
“Đây là của sư phụ tặng cho ta, muội cho
hắn uống, có lẽ còn có thể…” Trầm Triệu Thiên không nói gì nữa, ngập
ngừng rồi quay người bỏ đi.
Nhìn Trầm Triệu Thiên rời đi, tôi đứng
lên nhặt bình sứ nhỏ lên, mở ra, một mùi hương xộc vào mũi, bên trong có những viên thuốc nhỏ màu đỏ sẫm, đây là thuốc gì? Có phải là thuốc thật hay lại là cái bẫy của Trầm Triệu Thiên?
Hơi thở của Nam Cung Vân càng lúc càng
yếu, tôi không có nhiều thời gian để lo lắng, liền cầm một viên cho vào
miệng Nam Cung Vân, Nam Cung Vân giờ không thể nhai nuốt được, tôi bốc
tuyết cho vào miệng để chảy thành nước rồi mớm cho Nam Cung Vân, Nam
Cung Vân, tôi không biết thuốc này có cứu được anh hay không, dù là độc
dược hay linh dược, điều tôi có thể làm là cùng anh sống chết có nhau!
Nếu có độc thì hai chúng ta cũng chết cũng tốt, ít nhất trên đường xuống suối vàng cũng còn có bạn.
Nhìn hai mắt Nam Cung Vân nhắm nghiền,
tôi cầm lấy một viên cho vào miệng nuốt, sau đó lẳng lặng nằm xuống bên
cạnh Nam Cung Vân cùng chờ đợi…
Trời tối dần, còn ngựa gầy của tôi không
biết chạy đi đâu, chỉ còn lại con “Ngự Phong” của Nam Cung Vân đứng cách đó không xa đang gặm cỏ hoang đã bị tuyết bao phủ.
Người càng lúc càng lạnh, tôi lập cập
đứng lên nhặt cành cây khô rồi lấy đá lửa trên người Nam Cung Vân bắt
chước anh đánh lửa rồi nhóm lửa, lấy lương khô ra hơ cho nóng, rồi kéo
Nam Cung Vân lại gần đống lửa, giờ không biết anh có thấy đói không? Tôi nhai một ít lương khô rồi mớm vào miệng Nam Cung Vân, có phải rất mất
vệ sinh không? Tôi cười gượng, thế còn tốt hơn là để Nam Cung Vân đói
bụng.
Hơi thở của nam Cung Vân vẫn yếu ớt như
cũ, sắc mặt vẫn trắng bệch, trên người không có chút hơi ấm nào, mấy lần tôi còn run rẩy thò tay vào sờ thử xem Nam Cung Vân còn thở không.
Trương Tĩnh Chi ơi, mày thật sự là vô
dụng! Ngay cả ở thời đại này mà mày cũng không thể tự mình độc lập sinh
tồn được! Lúc đầu thì dựa dẫm vào Đường Huyên, sau đó lại sống nhờ vào
Vương gia Dịch Phàm, sau đó lại là nhờ Nam Cung Vân bảo vệ. Trương Tĩnh
Chi ơi, ở thời đại này mày có thể làm gì được hả? Tuy mày được giáo dục
bằng kiến thức hiện đại nhưng mày sử dụng được gì nào? Vì sao những
người khác xuyên không đều có một cuộc sống như ý, nở mày nở mặt, còn
mày xuyên không chỉ có thể làm ký sinh trùng? Tôi tự hỏi mình nhưng cũng không tìm ra đáp án, thậm chí tôi nghĩ nếu Nam Cung Vân chết trong lòng tôi, tôi nên tiếp tục cuộc sống như thế nào? Một cảm giác sợ hãi bao
trùm lấy tôi, tôi muốn khóc, thật sự muốn khóc, nhưng tôi không thể
khóc, tôi cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng, ôm chặt lấy Nam
Cung Vân, nước mắt chảy ràn rụa, rơi xuống tay, chậm rãi đóng thành
băng.
Lúc trước thường xuyên nghỉ ngơi bên
ngoài cùng Nam Cung Vân nhưng chưa bao giờ thấy sợ hãi như bây giờ, lúc
nào cũng ngủ ngon lành, nhưng tối nay, tôi lại vô cùng sợ hãi, đến nửa
đêm, cơ thể Nam Cung Vân bắt đầu ấm lên, trán toát mồ hôi, rồi bắt đầu
mê sảng, nghe không rõ anh đang nói cái gì, hình như là không ngừng gọi
“mẹ, mẹ”, trong lòng tôi càng thấy chua xót, không biết nên an ủi anh
như thế nào.
Ngủ mơ mơ màng màng đến sáng, tôi lại mớm cho Nam Cung Vân một viên thuốc nữa, thương thế của anh vẫn không khá
hơn, lý trí nói cho tôi biết là tôi phải mau chóng tìm một thị trấn, tìm thấy thuốc, có lẽ như vậy mới cứu được Nam Cung Vân. Hình như hôm qua
Nam Cung Vân có nói cho tôi biết là nếu đi tiếp từ đây về hướng bắc hơn
60 dặm thì có một trấn nhỏ.
Tuy vẫn còn có “Ngự phong”, nhưng tôi
không có cách nào đặt Nam Cung Vân lên lưng nó, tôi dùng kiếm chặt mấy
cành cây to, dùng áo choàng của tôi làm một chiếc xe trượt tuyết đơn
giản, cắn răng đặt Nam Cung Vân lên trên rồi cố định cho chặt, dắt Ngự
Phong tới, muốn nó kéo chúng tôi đi, nhưng tôi lại không biết làm cách
nào để Ngự Phong kéo được “xe trượt tuyết” này, có cắt đứt dây cương thì chiều dài cũng không đủ, sau khi thử nghiệm n cách, cuối cùng tôi phải
từ bỏ, dùng dây thừng ở xe trượt tuyết buộc vào mình rồi kéo Nam Cung
Vân đi về hư