
h ta, hiểu rồi, nhất định là có điều khó nói đây, khó
trách, khó trách! Thấy tôi mang vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, Trầm Triệu Thiên
mơ hồ, tôi ôm vai Trầm Triệu Thiên, cười gượng hai tiếng nói: “Rất thông cảm với huynh, đại ca, nhưng huynh cũng đừng buồn trong lòng, hơn nữa
cũng không nên giấu bệnh sợ thầy.”
“Muội có ý gì?” Ánh mắt Trầm Triệu Thiên ánh lên sự nguy hiểm.
“Không cần giấu tôi, tôi là ai chứ? Hì
hì, huynh cũng không thích nữ nhân, hơn ba mười tuổi còn chưa kết hôn,
nhất định là….cái kia có vấn đề.”
“Cái gì?”
Tôi dùng ánh mắt dừng lại nơi “vị trí quan trọng” của Trầm Triệu Thiên, vẻ mặt thông cảm với anh ta.
Trầm Triệu Thiên đưa mắt nhìn theo hướng mắt của tôi, trong giây lát cũng dừng xuống dưới.
Nguy rồi, tôi không nên nói thẳng ra như
vậy! Tổn thương đến lòng tự trọng của anh ta! Tôi hối hận rồi, càng
thông cảm nhìn Trầm Triệu Thiên. Đột nhiên đúng lúc đó, Trầm Triệu Thiên bắt giữ tôi lại, không cho tôi kịp phản ứng, tôi đã bịp kẹp dưới nách
anh ta, “Đét” một tiếng, mông của tôi bị đánh một cái.
Đau quá! Mông của tôi!
“Nha đầu xấu mắt này! Dám nguyền rủa ta!” Trầm Triệu Thiên vừa cười vừa mắng.
“Trầm Triệu Thiên, huynh dám đánh tôi?” Tôi tức giận kêu to.
“Đánh muội thì làm sao?” Trầm Triệu Thiên cười.
Cái mông lại bị đánh cái nữa, nước mắt tức giận ứa ra.
“Tôi sẽ bảo Dịch Phàm giết huynh!” Tôi cắn răng nói.
“Hắn giết không được ta!”
“Đét”! Lại một phát nữa.
“Cái tên khốn khiếp này, nam nữ thụ thụ
bất thân, huynh có hiểu không? Tôi nguyền rủa huynh, nguyền rủa cả đời
huynh sẽ không cưới được vợ.”
Trầm Triệu Thiên cuối cùng cũng thả tôi
xuống, trên mặt tôi còn đang nhoe nhoét, anh ta giả bộ hung tợn nói:
“Còn dám nói bậy, ta liền “làm” luôn! Cho muội xem ta có làm được
không!”
Thấy Trầm Triệu Thiên cố gắng giả vờ hung ác, tôi bật cười một tràng, “Huynh sẽ không dám đâu! Dịch Phàm sẽ đem huynh đi thiến!”
Trầm Triệu Thiên cũng vui vẻ, xoa xoa mặt tôi, “Chưa thấy ai như muội! Trong mắt vẫn còn nước mắt mà vẫn cười được.”
Trên mặt tôi vẫn đỏ ửng, tôi cũng không muốn khóc đâu, nhưng thực sự anh ta đánh rất đau mà.
“Huynh xuống tay thật độc ác, tôi phải nói cho Dịch Phàm biết.” Tôi uy hiếp.
“Hai ngày này đừng đi tìm Dịch Phàm, tâm trạng của hắn không tốt lắm.” Trầm Triệu Thiên nói.
Dịch Phàm tâm trạng không vui, khó trách hôm nay không thấy anh đến chỗ tôi. Có phải tôi rất sơ ý không.
“Dịch Phàm sao vậy? Tôi muốn đi thăm.”
Nói xong tôi chạy ra ngoài, Trầm Triệu Thiên không giữ tôi lại, chỉ cười cười.
“Chuyện của nam nhân, nữ nhân đừng hỏi loạn, cứ ngốc như muội là hay nhất.”
Chủ nghĩa đàn ông! Hừ, tôi khinh! Tôi quay lại làm mặt quỷ với Trầm Triệu Thiên.
“Hai ngày tới ta cũng phải ra ngoài, có một số việc phải làm.” Trầm Triệu Thiên nói.
“Lúc nào trở về?”
“Ít nhất cũng phải ba bốn ngày, cũng chưa chắc chắn lắm.”
Ô! Như vậy sinh nhật tôi anh ta sẽ không về kịp rồi phải không? Tôi thất vọng.
“Có thể trở về sớm một chút được không?”
Tôi chưa bỏ ý định, hỏi tiếp, “Ngày kia có thể về được không? Tôi có
việc quan trọng lắm.”
Trầm Triệu Thiên nhìn tôi cười: “Để ta suy nghĩ đã.”
Có thể trở về, Có thể trở về, vẻ mặt tôi chờ mong câu trả lời của anh ta, Trầm Triệu Thiên lắc đầu, sau đó nói: “Không được.”
Tên này thật quá đáng!
Cuối cùng có tuyết rơi! Đó là vào buổi
tối trước hôm sinh nhật của tôi, buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, ngoài cửa
sổ một màu trắng xóa.
Hai ngày qua tâm trạng Dịch Phàm đúng là
không vui, sắc mặt lúc nào cũng đen sì, vẫn còn bận lòng vì chuyện thích khách sao? Tôi không dám hỏi, cũng không dám nói cho Dịch Phàm biết hôm nay tôi tròn hai mươi tuổi.
Buổi trưa, ăn mì xong, tôi nhắm mắt cầu
nguyện ba điều ước, thứ nhất, hy vọng ở thế giới hiện đại cha mẹ luôn
khỏe mạnh, vui vẻ hạnh phúc; thứ hai, hy vọng Dịch Phàm sớm vui vẻ trở
lại, khỏe mạnh như ý; thứ ba, hy vọng Dịch Phàm có thể yêu tôi suốt đời.
Ở trên giường mê muội một lúc, trong lòng luôn nhớ Dịch Phàm, hôm nay cũng không được gặp Dịch Phàm, vì thế tôi
quyết định đi tìm anh, đang lúc tâm trạng anh không vui, không phải tôi
càng nên ở bên cạnh chăm sóc anh hay sao?
Bước vào Tiêu Tương hiên nơi Dịch Phàm ở, một biệt viện lớn như vậy nhưng không có một hạ nhân nào, ngay cả bóng
một thị vệ cũng không có, kỳ lạ, không sợ sẽ có thích khách sao? Tôi
thầm kinh ngạc, đẩy cửa bước vào cửa điện, chợt nghe tiếng Dịch Phàm
quát: “Cút đi.”
Dịch phàm muốn đuổi tôi đi? Tôi giật
mình, nhưng vẫn bước tới bên cạnh bàn, lấy tay xoa bờ vai của anh, dịu
dàng nói: “Là em đây, cũng muốn đuổi em đi sao?” Dịch Phàm quay lại,
chưa từng thấy bộ dạng anh như vậy, trong mắt tràn ngập sự đau xót, khi
anh nhìn tôi, ánh mắt dịu đi, nhẹ nhàng kéo tôi ôm vào lòng. Tôi lo lắng định nói an ủi gì đó với anh, anh vụt đứng dậy, bế tôi lên bước vào
giường.
Anh sao vậy? Nghe hơi thở của Dịch Phàm,
tôi biết anh đã uống rượu, trong lòng bối rối, hai tay chỉ biết nắm chặt vạt áo của anh, anh đặt tôi nằm trên giường, không chờ tôi ngồi dậy,
anh đè lên người tôi, môi áp vào môi tôi chầm chậm hôn xuống…
Sao cả ngườ