
Cứu…” Không đợi tôi mở miệng, một bàn
tay đã bịt miệng tôi lại, tôi giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi sự
khống chế của chúng, tôi đạp vào chiếc giường gây ra tiếng động rất to
nhưng không một ai đến cứu tôi, ở nơi này sao mọi người lại ngủ say như
chết vậy chứ? Nỗi tuyệt vọng trào lên. Chẳng lẽ hôm nay tôi sẽ chết ở
đây sao? Tôi hao tổn công sức tìm cách trốn đi tới đây, kết quả của tôi
chính là như này hay sao? Nước mắt lặng lẽ trào ra.
“Người đàn bà này cương ngạch quá. Đại ca, làm gì bây giờ?”
“Đừng gấp, cho nàng ta uống viên này vào, đảm bảo lát nữa sẽ chẳng khác gì mấy tiểu cô nương ở kỹ viên đâu.” Tên
cao gầy nói xong liền giữ cằm tôi, chiếc cằm như bị bóp nát, miệng bị mở ra, một viên thuốc được nhét vào miệng tôi, rồi trôi xuống họng.
“Hai chúng ta ai trước ai sau?”
“Đương nhiên là ta làm trước rồi.”
“Đại ca, vì sao lần nào cũng là huynh làm trước vậy?”
Chiếc áo ngoài đã bị xé rách, tôi đã gần
như kiệt sức rồi, có lẽ đây chính là vận mệnh của tôi, tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hai tên hung ác này đang giở trò trước mặt tôi.
“Vậy thì ta làm trước, các ngươi tính sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng bọn chúng, hai tên kinh hãi dừng tay lại.
Quay lại nhìn giật mình thấy đằng sau
mình lại một thiếu niên, lập tức bình tĩnh, tên béo nhe răng cười nói:
“Bằng hữu dựa vào gì mà ăn nói lớn tiếng chẳng đâu vào đâu vậy?”
“Dựa vào cái này.” Thiếu niên nói xong,
tuốt kiếm ra, kiếm quang lóe lên làm cho hai tên không kịp phản ứng, tên mập mạp ngã lăn xuống, máu trào ra nền đất, bắn lên người tôi, tôi sợ
đến đờ ra.
Tên gầy choáng váng, ngơ ngác nhìn người
trước mặt, sau đó hét lên sợ hãi, nhưng tên mập đã chết rồi, liền lao ra ngoài cửa sổ, “Bình” một tiếng, cửa sổ bị phá, tên gầy mất bóng dáng,
người thiếu niên kia không đuổi theo, bước đến giường, cuối cùng tôi đã
nhìn rõ người này. Lông mày rậm, ánh mắt sắc bén, làn môi mỏng mím chặt, sống mũi thẳng tắp khiến cho khuôn mặt của người thiếu niên càng gầy.
Khuôn mặt này làm tôi liên tưởng đến nham thạch, quật cường, kiên định,
lạnh lùng, luôn thờ ơ với bất kể cái gì, ngay cả bản thân mình.
Sao vậy nhỉ? Mùi sát khí trên người thiếu niên làm tôi có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi?
Người thiếu niên nhìn vào tôi, trong mắt
hiện lên vẻ kinh ngạc. Tôi cúi đầu, thấy quần áo trên người hầu như đã
bị xé rách tơi tả, bộ dạng bây giờ thật sự không thể để người khác nhìn
thấy, liền kêu lên một tiếng, vội vàng quấn chăn vào người. Thiếu niên
nhìn thấy hành động của tôi, ánh mắt toát lên vẻ chế giễu.
“Cám ơn anh” Tôi nói khẽ, không dám tưởng tượng vừa rồi nếu không có anh ta thì bây giờ tôi còn có thể an toàn ngồi ở đây không.
Anh ta hừ một tiếng, chậm rãi nói: “cô nương cũng không cần phải cảm tạ ta, ta cứu cô nương cũng không phải là có ý tốt gì.”
Anh ta vừa nói xong, tôi không hiểu ý anh ta là gì.
“Nếu không phải cứu tôi, vậy sao lại giết tên kia?” Tôi chỉ vào thi thể trên mặt đất, ngăn sự sợ hãi trong lòng,
cố lấy giọng bình tĩnh để nói.
Anh ta nhìn lượt qua thi thể coi đó như
là loại phế phẩm trên mặt đất, trên mặt không tỏ thái độ gì, “Bởi vì bọn chúng gây náo loạn phiền đến sự nghỉ ngơi của ta, cho nên ta làm bọn
chúng câm miệng, trên đời này không ai yên lặng hơn so với người chết
cả.”
“Huynh có thể quay mặt đi một chút được
không? Tôi muốn mặc quần áo, dù sao cứ để tôi như này nói chuyện với anh có vẻ không phải phép lắm.”
Anh ta không trả lời mà đi tới bàn uống
nước trong phòng ngồi xuống, có vẻ anh ta không phải là người lợi dụng
người khác đang gặp khó khăn, tôi thở phào, thò tay lấy quần áo, nhưng
tay lại không nhúc nhích mà cứ run lên bần bật, sau vài lần cố gắng
nhưng cũng không thể mặc vào người được, trong lòng sốt ruột, tuy rằng
giờ đang là mùa đông giá rét nhưng trên trán mồ hôi lại túa ra.
Trong ngực cảm giác nóng rực, trong bụng
cũng nóng như lửa, cả người thấy khó chịu, quần áo cầm trong tay cũng
không mặc nổi lên người. Tôi thất kinh, vừa rồi hai tên kia đã cho tôi
uống thuốc gì? Cố gắng ngăn cơn nóng trào lên cổ, cả mặt cũng nóng phừng phừng, thần trí bắt đầu mơ hồ.
Tôi lảo đảo bước xuống giường, một loại
dục vọng khó hiểu làm tôi không tự chủ được bản thân bước tới bên anh
ta, nghe tiếng bước chân của tôi, anh ta quay lại nhìn, thấy tôi hai má
đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, anh ta nhếch miệng cười, nụ cười này làm tôi
tỉnh táo, tôi đang làm cái quái gì vậy? Trương Tĩnh Chi, mày đang làm gì vậy? Mày muốn nhảy vào lòng anh ta sao? Chẳng trách anh ta lại thong
thả ngồi đó, ngay từ đầu anh ta đã đoán chắc mày sẽ đến chỗ anh ta.
Tôi cắn mạnh vào môi dưới của mình đên
bật máu, miệng lập tức cảm nhận được vị tanh, sự đau đớn làm lý trí tôi
tỉnh táo, viên thuốc vừa rồi chắc là loại linh tinh gì đó, tôi không tin nó lại lợi hại như vậy, tôi phải khống chế được bản thân mình, không
muốn bị anh ta xem thường, trong tiểu thuyết thường viết sau khi uống
dược vào mà không tìm được cách giải thì huyết mạch sẽ vỡ mà chết đều là gạt người ta, rồi lại nếu quá kiềm chế sẽ càng phát hu