Pair of Vintage Old School Fru
Lương Ngôn Tả Ý

Lương Ngôn Tả Ý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323692

Bình chọn: 8.00/10/369 lượt.

ốn đổi kiểu tóc.”

“Mặt xấu thế kia, đổi cỡ nào cũng vậy.” Anh nói.

Cô không hề tức giận, đắc ý đi đằng sau rề rà nói,

“Nhưng không biết vì sao, em xấu thế này mà cũng có người thích chết đi được.”

“Không chừng người đó đang hối hận chết đi được.”

“...”

Được mấy bước, cô lại hỏi: “Anh nói em nên uốn kiểu

nào?”

“Không được cắt, không được uốn, không được nhuộm,

ngoài ra em muốn làm thế nào thì làm.”

“...”

...

Hai người vừa đi vừa nói chuyện râm ran, từ dãy bên

kia đi tới, không nhìn thấy Dương Vọng Kiệt và Doãn Tiếu Mi ở đối diện. Tuy hai

người không tay trong tay, nhưng thái độ rất là thân mật.

Dương Vọng Kiệt chưa bao giờ thấy Tả Ý làm nũng thế

kia, chẳng dè lâu ngày không gặp cô ấy và Lệ Trạch Lương đã đến với nhau. Anh

biết gần đây Lệ thị có chuyện lớn, định đầu tư mở rộng hạng mục vào thành phố

B. Nghe nói vừa rồi đã hợp tác với tập đoàn Đông Chính vụ vịnh Lam Điền, còn bỏ

vốn trước mấy triệu đồng.

Chuyện này ngoài dự đoán rất nhiều người. Nhưng năm

ấy, nếu không phải Lệ Trạch Lương mua công trình rách nát của Nghiệp Hưng, thì

làm sao đến lượt xí nghiệp Lệ thị nổi lên một cách thần kì trong giới bất động

sản cho được. Lúc ấy chỉ một sơ suất nhỏ, Lệ thị vừa trải qua khó khăn đang

gắng gượng sẽ không còn tồn tại. Nhưng anh ta lại thành công. Bây giờ, xem ra

anh ta lại tìm được thời cơ.

Nếu cô phải lòng người thế, anh chỉ thấy mình không

bằng mà thôi.

“Ô──không phải là cô Thẩm

sao?” Doãn Tiếu Mi hỏi, ngay sau đó thấy Lệ Trạch Lương bên cạnh, “Cuối cùng họ

quen nhau thật nhỉ.” Cô còn nhớ hồi đám cưới anh trai thì hai người đó ngồi gần

nhau.

“Ừ, còn mua gì nữa không, không mua thì về thôi, chắc

anh của em ở nhà chờ sốt ruột rồi.” Dương Vọng Kiệt đáp.

“Em với Lệ Trạch Lương cũng là bạn học đó.” Doãn Tiếu

Mi lúc chuẩn bị đồ vật này nọ trong bếp, sực nhớ mới nói.

“Đại học M?”

“Đúng vậy. Nhưng em vừa vào thì anh ta tốt nghiệp. Nên

chỉ nghe vài người nói lại, tụi em là bạn học. Khi đó anh ta tốt nghiệp loại

xuất sắc, còn nhận học bổng toàn phần sang học ở đại học Heidelberg, tuy là sau

tốt nghiệp không về trường lại, nhưng tuyệt đối không giống em hay phần lớn

người dựa vào lo lót cửa sau của gia đình mà vào.”

“Phụ nữ tụi em, chỉ cần người ta đẹp trai, có gia thế

một chút là cho rằng người ta vĩ đại.”

Doãn Tiếu Mi cố ý khịt khịt mũi, “Sao trong bếp có mùi

chua ha. Vọng Kiệt, anh vẩy dấm lên người hay đang nổi ghen vậy?” Sau đó cười

khanh khách, nói tiếp: “Anh ta lúc còn học ở trường, chẳng ai biết anh ta là

thiếu gia của Lệ gia ở Bình Hồ cả, cho nên không gây sóng gió trong trường. Sau

này anh ta nổi tiếng rồi được mời về tham gia ngày kỉ niệm thành lập trường,

tụi em mới nghe nói lại.”

“Chân anh ta từ trước đến giờ vậy à? Tụi em không để ý

sao?”

“Lúc đại học chân không sao, nghe nói còn chơi bóng rổ

nữa, sau đó không biết thế nào, hình như là gặp tai nạn xe ở bên Đức thì phải.”

“Tai nạn xe?”

“Tai nạn xe gì?” Doãn Tiêu xen vào, vươn đầu hỏi.

“Tụi em nói Lệ Trạch Lương chắc là gặp tai nạn ở Đức.”

“Đức? Không phải đâu, sao anh nghe nói ở thành phố B

mà.” Doãn Tiêu nói, “Vì việc này mà trong giới kinh doanh bỗng náo động.”

“Náo động?” Doãn Tiếu Mi hỏi.

“Trước kia nghe người ta nói, có tạp chí lá cải phơi

bày tai nạn đó là mưu sát. Có điều không chính xác, lúc bấy giờ báo chí sợ

thiên hạ yên bình quá, cứ truyền tin, chắc tổn hại danh tiếng xí nghiệp, Lệ gia

mới phong toả tin tức.”

“A?” Nghe Doãn Tiêu nói, hai người không hẹn mà cùng

há hốc miệng.

Hai người chưa kịp hỏi, Doãn Tiêu đã bị vợ kêu ra.

“Mưu sát là sao?” Doãn Tiếu Mi quay sang hỏi Dương

Vọng Kiệt.

“Không rõ lắm.” Dương Vọng Kiệt đáp, “Chắc là tranh

đoạt tài sản gì đó quá, người có tiền không thể thoát khỏi chuyện cũ rích này.”

Dương Vọng Kiệt nói xong, hai người không khỏi nhìn

nhau, vì thế kéo Doãn Tiêu vào bếp, tiếp tục tra hỏi.

“Mưu sát là sao?”

2.

“Trước đây Lệ thị và tập đoàn Hải Nhuận vẫn hợp tác

làm ăn.” Doãn Tiêu kể, “Hai nhà rất thân thiết, còn cùng mở shopping mall, làm

ăn phát triển lắm. Nhưng về sau bộ phận ẩm thực bên thành phố B xảy ra vụ ngộ

độc thức ăn.”

“Có chết người không?” Doãn Tiếu Mi hỏi.

“Hình như là có người chết, lúc đó việc này ồn ào lắm,

gây thiệt hại nặng cho giá cổ phiếu niêm yết của hai nhà, cổ phiếu rớt giá từng

ngày. Hơn nữa chính phủ cũng can thiệp vào, ngay lúc đó Lệ thị đẩy Hải Nhuận

ra, chẳng những phủi mông rút vốn, còn cung cấp cho chính phủ rất nhiều tài

liệu.”

“Vậy Hải Nhuận cứ thế dễ dàng buông tay?” Dương Vọng

Kiệt hỏi.

“Ừ, mọi người đều thấy rất kì lạ.”

“Có phải bên trong Hải Nhuận có vấn đề không?” Dương

Vọng Kiệt phân tích.

“Có lẽ là vậy, nếu đúng vậy thì Lệ thị sẽ không chịu

thay Hải Nhuận, vì thế hai nhà mỗi người đi một ngả.”

“Bạn bè gặp nguy mà không giúp một tay.” Doãn Tiếu Mi

nhíu mày nói.

Doãn Tiêu cười ha hả, “Thương nhân coi trọng lợi

nhuận, đến giờ phút đó còn bạn bè gì nữa, tự bảo vệ mình là quan trọng nhất.

Lần đó Lệ thị cũng tổn thất nặng nề, sau đấy kiên quyết nhảy vào bất động sản.”

“Mà bấy nhiêu