
, chỉ thút thít kêu tên anh.
Anh nhỏm người dậy, cơn buồn ngủ tiêu tan hơn phân
nửa, “Sao em lại quay lại?”
“A Diễn, anh không quan tâm em.” Cô khóc nức nở nói
không thành tiếng.
Anh dở khóc dở cười, “Sao tự nhiên lại...”
“Hầu Tử nói anh không thích em. Nhưng mà A Diễn, em
thích anh, nên anh không thể không thích em. A Diễn vĩnh viễn là người của em,
bất kể em là con nít, hay em là con ghẻ. A Diễn đời này chỉ được đút thuốc cho
em, chỉ được giảng bài cho em, chỉ được mua quần áo cho em, chỉ được dẫn em đi
khám răng, chỉ được nấu cơm em ăn, chỉ được nói ngon ngọt với em, chỉ được nắm
tay em, chỉ được hôn em, chỉ được lưỡng tình tương duyệt với em, chỉ được nói
thích em. Vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn đều là của em.”
Cô khóc nức nở như trẻ con, làm nũng tỏ tình lộn xộn
cả một đoạn dài. Anh nghe xong không trả lời cô, còn loáng thoáng cảm thấy nóng
ấm trong tim.
Thật lâu sau, anh mới nói: “Em còn nhỏ.”
Cô khóc mệt rồi ngủ trong ngực anh, không nghe anh
nói. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Nhóc Tả Ý, hãy chờ anh trở về.”
Kết quả, không kịp chờ anh về, cô đã đến Đức.
Cô ở Heidelberg gặp anh, “A Diễn, trên thế gian này,
hoá ra chỉ có anh mới là người của em.” Tuy mặt cô tươi cười, nhưng khi nói câu
này khoé mắt lại ngân ngấn nước.
Anh trước đây lấy làm lạ sao cô thích khóc đến vậy, về
sau mới biết được, đây chỉ là đặc quyền một mình anh mới có. Cô chỉ khóc trước
mặt anh.
Bây giờ đã bao nhiêu năm trôi qua, họ lại lần nữa nằm
cùng một giường.
Bên ngoài mưa phùn rả rích, rơi trên kính cửa sổ.
Lệ Trạch Lương không chợp mắt, nhìn khuôn mặt say ngủ
kế bên. Nét bầu bĩnh trẻ con của cô đã không còn, nhưng thói quen khi ngủ thích
hé miệng lại không hề thay đổi.
“Tả Ý.” Anh gọi, “Tả Ý.”
“Hửm?” Cô dần tỉnh.
“Tả Ý, anh đau.” Anh nói.
Tả Ý vội vàng bật dậy, lo lắng nói: “Làm sao đây? Chân
đau thế nào, em bóp giúp anh.”
“Không phải chân.”
“Vậy ở đâu?” Cô sốt ruột.
“Ở đây.” Anh nắm tay cô, đặt lên ngực. “Ở đây đau.”
Tả Ý nhíu mày, “Anh lại trêu chọc em.”
“Thật đó.” Anh cười mỉm, “Thật sự rất đau.” Tiếng nói
vừa dứt liền kéo cô vào lòng.
Anh nhìn trán cô, thì thào
tự nói, “Một lần đau ở chỗ này, nên lần này anh sẽ bắt đầu từ đây.” Lập tức, nụ
hôn nồng nàn triền miên rơi xuống.
Trên đường ra sân bay đi ngang qua cổng trường đại học
M, Tả Ý nhìn ra ngoài cửa xe.
“Muốn quay lại thăm không?” Anh hỏi.
“Thôi, có quen biết ai đâu.” Cô lắc đầu.
“Anh cũng tốt nghiệp ở trường này.” Anh nói.
“Thật không?” Cô kinh ngạc quay lại hỏi, sau đó nhớ ra
hình như tiểu Lâm có nhắc đến. Trước kia anh học rất giỏi, còn lấy được học
bổng toàn phần đi du học đến đại học Heidelberg.
Trên chuyến bay về, Tả Ý buồn chán lại bắt đầu tìm
chuyện nói.
“Xem ra chúng ta có duyên thật ha, học chung tới mấy
trường. Có khi nào trước đây đã gặp nhau ở đâu rồi không?” Cô cười híp mắt.
“Có lẽ.” Anh quay mặt nhìn ra cửa sổ.
“Có điều người như anh, đa phần là không để mắt đến em
rồi, có đúng không?”
“Ừ.” Anh không chú ý nghe cô nói, thất thần ừ đại.
“Ừ gì mà ừ.” Tả Ý nhăn nhó, “Anh phải nói, ‘không
phải, anh cảm thấy cô Thẩm chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tài năng hơn
người, cho nên đối với cô Thẩm vừa gặp đã yêu, chỉ hận gặp nhau quá muộn
màng’.”
“Sắp cất cánh rồi, ngồi đàng hoàng đi.” Anh nín cười,
nói.
Máy bay bay lên rồi đạt trạng thái cân bằng, Lệ Trạch
Lương mở tờ báo ra xem.
“Em có một câu hỏi.” Cô tháo dây an toàn, dựa đầu vào
vai anh.
“Hửm?”
“Sao lại yêu em?”
“Sao là sao?”
“Em tầm thường, mặc dù lòng dạ lương thiện, có tinh
thần chính nghĩa, tâm hồn cao đẹp, tướng mạo cũng không tệ...” Cô “tự ti” nói,
“Nhưng vì sao anh cứ yêu em?”
Anh buông tờ báo, ngẫm nghĩ nói: “Anh có nói anh yêu
em à?”
“...” Ặc──quả
thật không có...
Cô hơi ủ dột.
Qua một lát, Tả Ý lại khe khẽ gọi, “A Diễn.”
“Gì em?”
“Anh rất yêu người yêu cũ phải không? Cái người gọi
anh là A Diễn ấy.”
Anh không trả lời.
“Sao lại chia tay vậy?” Cô lại hỏi tiếp.
Cứ tưởng rằng mãi mãi cũng không có được câu trả lời
của anh, không ngờ anh lại bỏ tờ báo xuống, nhìn biển mây đằng sau Tả Ý, chốc
lát sau mới lên tiếng.
“Anh làm chuyện điên rồ, gây tổn thương cho cô ấy.”
“Vậy... hai người còn yêu nhau không?” Đây là vấn đề
Tả Ý quan tâm nhất.
“Không yêu.” Anh thản nhiên.
Nhưng rốt cuộc là anh không yêu, hay cô ấy không yêu,
hay cả hai người đều không yêu, lại không nói rõ với cô. Rồi, anh không tiếp
tục đề tài này nữa.
cdcd
Một ngày, Dương Vọng Kiệt lái xe chở Doãn Tiếu Mi đi
siêu thị mua đồ về nấu ăn, không ngờ ở dãy hàng bên kia thấy Tả Ý đi cùng Lệ
Trạch Lương.
“Chai này hình như thích hợp cho tóc uốn.” Tả Ý cầm
hai chai dầu gội đầu từ từ nghiên cứu sự khác nhau.
“Vậy mua chai kia.” Lệ Trạch Lương nói.
“Thật ra em cũng muốn đi uốn tóc.” Cô nói.
“Chuyện đó tính sau.” Anh vừa nói vừa cầm một chai dầu
gội bỏ vào xe đẩy.
“A Diễn, anh nói em cắt tóc ngắn nhìn được hơn không?
Nếu không thì nhuộm màu rượu vang?”
Anh đẩy xe đi trước, cô đuổi theo anh hỏi.
“Để như bây giờ là được.”
“Tại sao? Em mu