
ng tĩnh vỗ trán la lầm lên: “Coi em này, ngay cả chị dâu cũng không nhận ra, thật đáng đánh mà!”
Mẫn Nhu ngượng đỏ mặt, xấu hổ giật nhẹ khóe môi, cách xưng hô ‘chị dâu” cô đành cam chịu.
Cô cũng
thấy, anh ta và Lục Thiếu Phàm có mối quan hệ không thường, nếu Lục
Thiếu Phàm cũng nguyện ý dẫn cô đến ra mắt bạn bè thân của anh, cô cũng
nên giữ chút mặt mũi cho Lục Thiếu Phàm, tránh để anh khó chịu.
“Em cùng Lục lão đại đây học cùng nhau, em tên An Viễn Nam, xin chào chị dâu”
Mẫn Nhu lịch sự cười lại, ôn nhu nói: “Xin chào, tôi gọi là Mẫn Nhu”
“Đi thôi, thời gian không còn sớm, An Viễn Nam, mau dẫn bọn anh tới chỗ nghỉ ngơi”
Lục Thiếu
Phàm đối với An Viễn Nam nói chuyện cũng thoải mái hơn, rất tự nhiên,
khoác qua vai Mẫn Nhu, thân mật ôm cô rời khỏi sân bay.
Mẫn Nhu có
vẻ không thích ứng đối với hành động thân mật của Lục Thiếu Phàm trước
mặt người khác, tính giãy giụa nhưng trước vẻ ung dung của anh đành gạt
bỏ ý định, thật ra thì, lồng ngực Lục Thiếu Phàm cũng rất thoải mái.
Lơ đãng nhìn lại bắt gặp ánh mắt cười ái muội của AN Viễn Nam, mới xấu hổ đẩy Lục Thiếu Phàm ra, người đó lại vô tội hỏi cô: “Sao vậy, có chuyện gì cần hoãn lại sao?”-Sức lực ngang hông càng mạnh hơn.
Mẫn Nhu giật giật khóe mắt, chịu đựng cơn xúc động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không sao, đi thôi”
“Được”- Nhẹ nhàng nói xong, Lục Thiếu Phàm quay về phía An Viễn Nam đang theo sát sau nói: “Còn không đi lái xe”
“Dạ hiểu, lão đại”
Mẫn Nhu hơi giận chỉ đi thẳng về trước, không chú ý tới hai người đàn ông này đang dùng ánh mắt quỷ dị trao đổi với nhau.
Lục Thiếu Phàm nhìn An Viễn Nam nhíu mày, người đó gật đầu, tỏ vẻ đã sắp xếp xong mọi chuyện, rồi cười dài lái xe đi.
Xe hơi chạy
trên đường, gió thổi qua cửa kính xe đùa nghịch với mái tóc xoăn, khiến
nó hất lên tạo ra độ cong rất đẹp. Mẫn Nhu đón gió, đôi mắt nheo lại,
xuyên qua cửa kính xe nhìn bên ngoài thưởng thức quang cảnh sáng sớm của Dublin không còn nhiều đèn điện.
Dublin là
thủ đô của Ireland, múi giờ của Ireland và LA cách nhau 7 tiếng, khi họ
tới Dublun thì bên đây chỉ mới rạng sáng lúc năm giờ, tương đương ở LA
thì đã sáu giờ chiều.
Mẫn Nhu
không hiểu biết nhiều lắm về Ireland, chỉ biết quốc gia thuộc một phần
của Vương quốc Anh, người da trắng cũng nói tiếng anh, nhưng những điều
khác thì cô không rõ.
Ở nơi ngã tư đường, sáng sớm đã có vài người đi tản bộ, ánh sáng màu xanh từ ánh đèn Neon vẫn sáng, tuy im lặng nhưng cũng rất náo nhiệt.
Qua kính
chiếu hậu Mẫn Nhu nhìn thấy An Viễn Nam, da anh ta màu đồng khỏe mạnh,
so với làn da trắng của Lục Thiếu Phàm thì quả nhiên khác biệt, không
khỏi có chút tò mò.
Cùng học ở
quân khu, vì sao lại khác nhau như thế? Không chỉ vóc người, màu da,
ngay cả tính tình cũng chênh lệch rất lớn, một người thì hoạt náo không
câu nệ, một người thì trầm tĩnh ưu nhã, dáng vẻ thư sinh?
Lục Thiếu Phàm sớm đã nhận ra vẻ nghi hoặc trên mặt Mẫn Nhu, khóe miệng nở nụ cười, chỉ lặng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô.
“Hai người thật sự học cùng với nhau sao?”
An Viễn Nam tính tình thân thiện, nghe Mẫn Nhu hỏi, cười cười ngắm nhìn đôi tình nhân đằng sau nói: “Chị dâu, chị đừng có không tin, Lục lão đại của bọn em năm đó ở trong quân khu thân thủ luôn đứng nhất nhì”
Lục Thiếu Phàm là cao thủ đánh nhau?
Mẫn Nhu chất vấn nhìn Lục Thiếu Phàm, anh chỉ mím môi cười nhạt không thừa nhận cũng không phủ nhận.
An Viễn Nam nói tiếp: “Lục lão đại, Trầm lão nhị, em và Lục tiểu Tứ, năm đó là tứ thiếu trong
trường quân đội, giống như một trận đấu chỉ cần lão đại và lão nhị không tham gia, thì em và Tiểu Tứ sẽ nắm chắc vị trí một hai.
Mẫn Nhu nghe người ta kể lịch sử đầy vinh quang của Lục Thiếu Phàm “Trẻ tuổi” cũng
hăng hái hơn nhiều, trèo người qua bên cạnh chỗ tài xế hỏi: “Tôi đã thấy Thẩm Tấn Hàm, vậy Lục tiểu Tứ là ai a?”
“Lục Tiểu Tứ a, cậu ta…”
An Viễn Nam chưa kịp nói ra thân phận của Lục Tiểu tứ, bên trong xe liền cất lên giọng nói lạnh lùng của Lục Thiếu Phàm: “An Viễn Nam, lo lái xe đi”
Giọng nói
lạnh lùng khiến Mẫn Nhu khó hiểu nhìn anh, trên mặt Lục Thiếu Phàm cũng
mất đi nụ cười, khóe môi có chút mím lại, xuất hiện vẻ lo lắng trên mặt
Lục Thiếu Phàm, ánh mắt nhìn ra bên ngoài không biết suy nghĩ gì.
An Viễn Nam
sau khi bị Lục Thiếu Phàm răn dạy, cũng không dám lắm điều, nhún vai
đành có lỗi với Mẫn Nhu, ngoan ngoãn im miệng lái xe đi.
Dọc đường đi, ba người đều im lặng, áp lực đè lên bầu không khí mãi khi xuống xe vẫn không biến mất.
“A, đây là chìa khóa phòng, nếu không có chuyện gì, em chuẩn bị đi làm đây”
Vì chuyện
lúc nãy, thái độ của An Viễn Nam cũng trở nên cẩn trọng, thở cũng không
dám thở mạnh, thấy Lục Thiếu Phàm gật đầu thì liền như làn khói bỏ đi
không thấy tăm hơi đâu cả.
Có thể thấy, An Viễn Nam rất nghe lời Lục Thiếu Phàm, anh nói một anh ta tuyệt đối không dám nói hai.
Mẫn Nhu cũng nhận ra tâm trạng của Lục Thiếu Phàm không tốt, môi vẫn mím lại, giống
như mọi lần anh giận. Lục Thiếu Phàm im lặng mở cửa phòng ngủ, bước vào, Mẫn Nhu theo sát sau, muốn ngủ một giấc cho ngon.
Nhưng vừa
vào