
cô liền đứng dậy. Tâm trạng hỗn loạn, không có sức để ý tới cảm thụ của người khác.
“Xin lỗi, lúc này tôi không thoải mái, xin phép đi trước”
Nói xong, không để ý vẻ kinh ngạc của mọi người, xoay người rời khỏi nhà ăn.
Trở lại phòng, chuyện đầu tiên Mẫn Nhu làm là ngồi vào máy tính, khởi đồ kết nối mạng, vào google, kiếm tin tức.
Âm thanh của bàn phím vang lên không
ngừng, nhưng trên màn hình không có tin tức cô cần, cũng nghiệm chứng
phỏng đoán của cô. Đây không phải là điều cô muốn sao? Nhưng tại sao khi nó đặt trước mặt, cô lại không vui, có thể nói là… thất vọng?
Lục Thiếu Phàm là vị thị trưởng tuổi trẻ
tài cao, sau lưng có chỗ dựa chính trị vững chắc của Lục gia, tiền đồ
không thể đo được, theo quy tắc ngầm thịnh hành của thời đại, anh có thể đối mặt với dư luận lấy cô sao?
Nhớ tới đôi mắt màu đen viết hai chữ
nghiêm túc kia tựa như phản bác lại sự nghi ngờ trong cô, khẽ cười khổ,
số lần gặp giữa cô và Lục Thiếu Phàm không quá mười lần, ngoài hiểu về
gia thế hiển hách chiến tích phi phàm, cô còn biết cái gì?
Nhìn vẻ mặt thanh nhã thoát tục, cô cảm
nhận trong đó chất chứa nhiều bí ẩn, một người như vậy sẽ quan tâm tới
cô sao? Ngược lại cô có thể giữ được người đàn ông như vậy sao?
Suy nghĩ lung tung khiến cô lâm vào ngõ
cụt, khó chịu, không bằng thẳng thắn nói trực tiếp một lần. Nếu cô hiểu
hôn sự của hai người không có khả năng, vậy cô sẽ khiến nó kết thúc, nói rõ ràng, so với sự không minh bạch này thì tốt hơn.
Rất nhiều
việc khi nghĩ thì dễ, như khi vào thực tế từng bước đều khó khăn. Mẫn
Nhu cầm điện thoại, lục tìm trong danh bạ cái tên Lục Thiếu Phàm, cái
tên này lúc nào cũng cài đặt làm một số khóa.
Dù vô ý hay cố tình cũng khiến cô rối loạn, không thể quên được.
Bấm số Lục Thiếu Phàm, rất lâu bên kia mới truyền đến giọng nói thanh nhuận: “Ở bên đó tốt không?”
Không phải
cách thức mở đầu quen thuộc, sự ân cần thăm hỏi của anh khiến nỗi kiên
định vất vả lắm cô mới gầy dựng được lại dao động.
“Ân… vẫn tốt, còn anh?”
Mẫn Nhu trả lời hơi cứng ngắc, giọng nói mất tự nhiên, cô không biết Lục Thiếu Phàm có phát hiện sự bất thường của cô không!.
“Hôm nay công việc tương đối nhiều, anh phải làm thêm giờ”
Mẫn Nhu quả
thật nghe thấy tiếng bàn phiếm gõ, tốc độ rất mau chứng tỏ anh rất vất
vả, những lời muốn nói lại nghẹn lại trong cuốn họng, nói không nên lời.
“Em có việc gì sao?’
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, tiếng gõ bàn phiếm bao trùm qua đi nhưng để lại vết tích trong lòng cô.
Nghe giọng
của anh, cô đứng bên cửa sổ nhìn cảnh quan bỗng nhiên phát giác ra loại
cảm giác thật ấm áp này suốt hai mươi năm qua cô chưa từng cảm nhận
được.
“Có phải cơ thể không khỏe? Nếu khó chịu, thì gọi bác sĩ đến xem, có biết không?”
Anh tỉ mỉ
dặn dò, giọng nói nhẹ nhàng, đánh tan chút kiên định còn lại trong cô,
mọi lời nói thẳng thắn đã tính sẵn đều biến mất, quên cả mục đích gọi
điện.
Đối mặt với
sự lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng suốt ba năm, cô có thể giả vờ kiên cường,
nhưng khi đối diện với sự quan tâm của Lục Thiếu Phàm, cô lại không kiềm được rớt nước mắt.
“Không phải không khỏe… chẳng qua là… đột nhiên… nhớ tới anh”
Mẫn Nhu cũng không hiểu sao mình nói ra lời này, đợi cô ý thức được thì bên kia đã
vang lên tiếng cười đầy vui mừng của Lục Thiếu Phàm,, tựa như gió xuân
thổi vào mặt.
“Ha ha…”
Vẻ mặt lúng
túng, Mẫn Nhu cảm thấy tai mình nóng lên, có ngượng ngùng cũng có áy
náy, cô với Lục Thiếu Phàm vẫn chưa yêu tới mức như thế, nói như vậy
người bên ngoài cũng có thể sáng suốt nhìn ra vẻ giả dối.
Nhưng niềm vui dấu trong tiếng cười của Lục Thiếu Phàm không phải giả, tựa như tin vào sự thật trong lời của cô.
“Anh biết”
Giọng anh
hơi cao lên, là tâm trạng tự nhiên tốt lên sao? Trong giọng nói cũng có
chút âu yếm đối với người phụ nữ mình yêu, nhưng cũng khiến cho Mẫn Nhu
càng thêm tự nhiên.
Bối rối
không ngừng đập vào mặt, Mẫn Nhu cắn môi, vẻ mâu thuẫn trong mắt phai
dần chỉ còn sự bất lực. Có mấy lời, cô không thể nói ra bằng miệng, có
một số việc cũng không phải do cô quyết định.
“Ừ… vậy anh làm việc đi”
“Ừ”
Cúp điện
thoại, Mẫn Nhu bất lực co người tựa vào cửa sổ, thất thần nhìn ra ngoài, trong lòng mệt mỏi bàng hoàng, luống cuống. Lục Thiếu Phàm đối với cô
có ý nghĩa gì?
Nếu như nói
lúc đó Mẫn Nhu bàng hoàng, như vậy khi Lục Thiếu Phàm thật sự đứng trước cửa phòng cô thì mọi bất an lo lắng vì nụ cười của anh mà biến mất.
Dáng vẻ bình thản đứng ngay cửa, chờ Mẫn Nhu ra mở, đôi môi hơi cong lên, trong chớp mắt nở ra nụ cười mê người.
Trước vẻ
kinh ngạc của cô, anh không nói gì, chỉ dùng đôi mắt trong suốt dịu dàng nhìn gương mặt hơi tái nhợt của cô, nụ cười trên mặt anh càng lúc càng
rõ.
Hai mắt Mẫn Nhu đỏ lên, hai tay siết chặt cạnh cửa, muốn kiềm chế tâm trạng và nỗi hoảng sợ Lục Thiếu Phàm gây cho cô.
Bên tay trái anh vẫn cầm áo vest màu đen, trên người là áo sơ mi trắng và chiếc quần tây đen, dưới chân là đôi giày da, dáng vẻ như vậy hình như vừa từ chỗ
làm chạy tới.
Suy nghĩ đó
khiến cô trợn to mắt, kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của anh,