
tôi sao?”
Y tá khó xử
nhìn Mẫn Nhu rồi lại nhìn dì Mai, trong lòng thầm nghĩ cũng biết miệng
mồm của mình đã gây ra chuyện, xem ra vị Lục phu nhân này căn bản không
biết chuyện, bằng không vị đại thẩm kia cũng đâu trừng mắt nhìn mình.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là lúc cô phẫu thuật, vì số lượng máu ngân
hang máu cung cấp thích hợp với máu của cô còn thiếu 800cc, hơn nữa bác
sĩ nói, lúc phẫu thuật nếu có đủ máu thì tỉ lệ tử vong sẽ giảm xuống
30%, cho nên..”
Cho nên, Kỷ Mạch Hằng làm anh hung cứu mỹ nhân, không sợ chết đưa tay hiến 800cc máu.
Mẫn Nhu
trong đầu tiếp nhận lời cô y tá nói, ống tay áo dưới tay nắm thành
quyền, cô nhớ lại lúc tỉnh dậy có thấy ở miệng Lục Thiếu Phàm có vết
thương. Cô cảm thấy giấc mơ đó kì quái, Mẫn Nhu hít một hơi thật sâu,
lặng lẽ xoay người, không hề để ý tới vẻ lo lắng của cô y tá và dì Mai,
trong lòng trầm ngâm, đi thẳng về phòng bệnh.
Dì Mai trách cứ nhìn cô y tá, vội vàng đuổi theo, không quên giải thích..
“Thiếu phu nhân, chuyện này cũng không thể trách thiếu gia, người đàn ông kia dặn chúng tôi không được nói cho cô nghe…”
Cộc cộc..”
“Vào đi”
Cửa phòng làm việc thị trưởng bị đẩy vào, thư kí một đồ công sở cung kính hướng về Lục Thiếu Phàm đang xử lí công vụ:
“Thị trưởng, xe đi đến trại an dưỡng Kỳ Lân Sơn đã chuẩn bị xong, các lãnh đạo khác cũng đều chuẩn bị xuất phát”
Lục Thiếu
Phàm dừng bút, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt hờ hững nghe thư kí Triệu báo
cáo lịch làm việc buổi chiều. Thư kí Triệu đem văn kiện để lên mặt Lục
Thiếu Phàm, anh mở văn kiện nhanh chóng nhìn sơ qua, giải thích nói:
“Công chức bị tình nghi tham gia vào vụ cướp đã bị sa thải, hồ sơ đã được gửi về cục để xử lý, còn người sẽ được giao cho cơ quan công an”
“Tôi cũng đã nói chuyện với thư kí Lưu cục trưởng, biểu đạt rõ ý kiến của
thị trưởng, tôi nghĩ, Lưu cục trưởng chiều nay sẽ cho thị trưởng câu trả lời thuyết phục”
Lục Thiếu
Phàm nhướng mày, gương mặt anh tuấn không hờn không giận, hài lòng khép
tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn vẻ cẩn trọng của thư kí Triệu, cảm ơn nói:
“Vất vả cho cô rồi”
Thư Kí
Triệu vẻ mặt nghiêm trọng, khiêm tốn chắp hai tay không vì được cấp trên khen mà tự mãn. Khi Lục Thiếu Phàm đứng dậy cầm lấy áo khoác trên giá
áo thì bổ sung hỏi:
“Còn người đàn ông tên Will đó…”
Lục Thiếu
Phàm quay người lại, hai tay dang rộng, mặc áo khoác vào người, gương
mặt băng lãnh, ngón tay thành thạo cài nút áo, đôi giày da đen bóng
thong thả đi về phía cửa phòng đang khép chặt.
“Tiếp tục tìm”
“Vâng”
Thư kí Triệu sắp xếp lại công văn bỏ vào bao rồi theo sát Lục Thiếu Phàm, khi đi
ngang qua chỗ nước sôi thì nghe âm thanh xì xào bàn tán phát ra.
“Tên Tiểu Trương đó cũng thật dũng cảm, lại dám sai người lục lọi phòng thị
trưởng, mà cũng phải nói, tên tiểu tử đó làm sao vào được văn phòng thị
trưởng, nhiều người nhìn như vậy mà dễ dàng cho hắn lọt vào được như
ý?”
“Nhìn xem, sao mà chuyện đó xảy ra được? Lần này coi như hắn ta xui rồi,
chẳng những bị cách chức điều tra, trên hồ sơ còn ghi lại tội chứng của
hắn, sau này khi ta hối cải ra khỏi tù, dù muốn cũng không thể tìm nổi
một công việc”
“Vậy là quá
xứng đáng rồi, Lục thi trưởng của chúng ta anh tuấn tao nhã, đối xử với
mọi người rất ôn hòa. Đám người ở dưới, ai mà không biết, nếu không có
năng lực thật sự làm sao ngồi được vào ghế thị trưởng, chưa kể lòng dạ
độc ác, Lục thị tuyệt đối cũng không phải con cừu non đâu”
Thư kí Triệu nhìn cửa thang máy, nhìn người cùng mình hợp tác mấy năm qua, từ ban
đầu xa lạ đến giờ lại thành kính sợ. Gương mặt nở nụ cười ôn hòa, đám
đồng nghiệp đứng đợi thang máy cũng nói chuyện với Lục Thiếu Phàm, sau
đó đi vào khu lấy nước.
“Thay vì rảnh rỗi tới mức ngồi bàn tán chuyện thì nên tập trung làm việc đi,
đầu năm nay công việc không dễ kiếm đâu, ai cũng không biết, một giây
kế tiếp có người nào vô tình bị lừa không”
Đám nhân
viên đang bàn tán khí thế thì nhìn thấy thư kí Triệu đến. Vẻ tò mò hưng
phấn bị thay bằng sự xấu hổ, nhất là sau khi bị thư kí Triệu nhắc nhở ai cũng thay đổi sắc mặt.
Tấm gương
Tiểu Trương máu chảy đầm đìa vẫn còn đó, bọn họ không thể không tin, cho nên lúc bị thư Kí Triệu nghe được bọn họ bàn tàn về thị trưởng thì khẩn trương, chỉ sợ thư kí Triệu đem chuyện này kể cho Lục thị trưởng.
“Đôi lúc trước khi nói cần phải suy nghĩ thật kĩ, không phải chuyện gì cũng
nói đùa được đâu, trách nhiệm chứng minh sự thật chứng minh bát cơm này
không phải là không thể đập vỡ?”
Thư Kí Triệu đảo mắt qua đám người liên quan, môi mím lại, cầm lấy cặp công văn đi
về thang máy. Dù trong lòng cô cũng hiếu kì nhưng ở quan trường nhiều
năm cô biết tò mò có thể hại chết mèo, có một số việc không nên biết vẫn tốt hơn.
Chủ đề của
cuộc bàn tán là nhân viên tên Tiểu Trương, vì tiền mà nổi lòng tham, sai người lẻn vào phòng Lục thị trưởng, gián tiếp kiểm soát điện thoại di
động của Lục thị trưởng thông qua Bluetooth, từ đó liên quan tới vụ cướp của thị trưởng phu nhân.
Có lẽ anh ta chỉ đơn giản kết nối Bluetooth, không biết toàn bộ vụ cướp từ đầu đến