
ức đó, khiến cô
phải oán hận chính cha mình, oán ông lấy đại cục làm trọng lựa chọn nhân nhượng!
Mẫn Chí Hải
nhìn thấy HỒng Lam trên hành lang nhưng không ra tay giúp. Khi ông xuất
hiện, Mẫn Nhu cũng nhìn thấy thái độ của ông đối với Hồng Lam có vẻ giận và xem như Hồng Lam gieo gió gặt bão, cô cũng nhìn thấy xấp văn kiện
trên tay ông.
“Tiểu Nhu, đây là thủ tục nhập viện của bệnh viện Tích Đàm, cha đã nói chuyện với bác sĩ trưởng khoa bên đó, ông ấy sẽ đích thân chữa trị cho đến khi tay con bình phục.
Mẫn Chí Hải
không ngồi xuống ghế sô pha, ông nới lỏng caravat, trên tây phục cũng
xuất hiện nếp nhăn. Gương mặt già nua cũng tỏ vẻ mệt mỏi, nhìn ông đưa
văn kiện tới, Mẫn Nhu không nhận ngay, trong lòng rối loạn.
Cô có thể
thấy Mẫn Chí Hải tốn rất nhiề công sức, khi ông nhìn thấy cổ tay quấn
băng của cô, lúc nhắc tới vị bác sĩ trưởng thì rất vui mừng. Mẫn Nhu im
lặng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy vẻ mặt yêu thương
của ông.
KHi cô còn
bé, cô luôn nghĩ, nếu không có Hồng Lam và Mẫn Tiệp, dù mẹ cô đã mất hai cha con cô cũng sẽ nương tự nhau mà sống, hay cha cô sẽ lấy người khác, hai người sẽ giống như bao cha con khác, hạnh phúc sống với nhau.
“Làm cha phí công rồi, chuyện này thật sự không cần phiền đến cha”
Lục Thiếu
Phàm khiêm tốn nhận lấy thủ tục nhập viện thay cho Mẫn Nhu, anh hơi cười khiến cho Mẫn Chí Hải đnag lung túng vì vẻ lạnh nhạt của Mẫn Nhu mà trở nên hòa hoãn vài phần, ông bối rối nhìn chằm chằm tay Mẫn Nhu, lẩm bẩm
nói:
“Đây là chuyện mà cho thể làm cho Tiểu Nhu…”
Giọng nói áy náy của Mẫn Chí Hải vang lên trong phòng bệnh, tay Mẫn Nhu cứng đờ,
quay đầu nhìn Mẫn Chí Hải vì những đả kích gần đây mà già đi không ít,
cô khách khí lễ phép nói:
“Cám ơn cha đã giúp con”
Giọng nói
Mẫn Nhu xa cách không hề che giấu, đôi mắt Mẫn Chí Hải ánh lên sự xót
xa, ông cũng không thể ngồi mãi đây, sự quan tâm của ông bây giờ xem ra
cũng là giả dối, chẳng qua muốn bao che đứa con gái mình thật sự trân
trọng.
“Thiếu Phàm, vậy con chăm sóc Tiểu NHu cho tốt, cha còn có việc, phải đi trước.”
Mẫn Chí Hải
nhìn vẻ bình thản của Mẫn Nhu, không đợi Lục Thiếu Phàm tiễn thì vội vã
rời đi. Sau đó, ông nghe tiếng Mẫn Nhu gọi giật, ông dừng lại nhưng
không quay người sang, bên tai là giọng Mẫn Nhu.
“Cha, nếu cha thật sự thương con, chuyện Mẫn Tiệp xin cha đừng nhúng tay vào”
Mẫn Nhu cũng không phải ăn cả ngã về không, cô sớm đã không còn chút tình cảm với
Mẫn Tiệp, Mẫn Chí Hải dù có đồng ý hay không cô cũng không thể nhân
nhượng. Nhưng cô muốn tỏ rõ lập trường của mình, với Mẫn Tiệp cô tuyệt
đối không tha thứ.
“Tòa án xử thế nào thì liền thế ấy, cha sẽ không nhiều lời, đây là nghiệt do Tiểu Tiệp tạo nên, con bé cũng nên vì tội lỗi của mình mà trả giá”
Chỉ cần Mẫn Chí Hải không thiên vị Mẫn Tiệp như vậy xử lý vụ án này cũng bớt đi trở ngại, nếu như Mẫn Tiệp thật sự…
“Đói bụng rồi đúng không, anh đi mua cơm, em đợi anh một lát”
Lục Thiếu
Phàm cúi người, ngón tay thon dài hất mái tóc cô ra sau tai, môi chạm
nhẹ vào môi cô, dường như muốn trấn an cô. Khi anh xoay người tính rời
khỏi thì một cánh tay mảnh mai ôm vòng lấy phía sau anh, ngăn cản không
cho anh đi.
“Bà xã đang làm nũng sao?”
Lục Thiếu
Phàm đứng lại, giọng nói vui mừng từ phía trên đầu truyền tới, bàn tay
ấm áp ph lên tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, Mẫn Nhu cong môi, cọ cọ vào
thắt lưng Lục Thiếu Phàm, hai tay siết chặt, giọng nói kiên định đầy tin tưởng.
“Thiếu Phàm, dù chuyện gì xảy ra, em muốn chúng ta cứ như vầy cả đời”
Trải qua hai ngày tịnh dưỡng, Mẫn Nhu cũng đã hồi phục tám chính phần, trừ vết băng
nơi cổ tay chứng tỏ cô là bệnh nhân thì sắc mặt đã hồng hào không khác
người thường mấy.
Nắm mãi
trong bệnh viện, Mẫn Nhu đã rất chán, liền cùng dì Mai đi dạo ở dưới lầu bệnh viện. Cô hít lấy luồng không khí trong trẻo, lúc quay về phòng
bệnh gặpy tá, vì lời nói của họ mà Mẫn Nhu đang bình tĩnh liền trở nên
rung động.
“Lục phu nhân, cô cũng ở dưới lầu sao, vậy hẳn là gặp Kỷ tiên sinh?”
Mẫn Nhu kinh ngạc trước câu hỏi của vị y tá lạ, mày nhíu lại, ba chữ Kỷ tiên sinh
này kết hợp với vẻ tiều tụy của Kỷ Nguyệt Hân mấy ngày trước, cô cũng
nghĩ tới Kỷ Mạch Hằng, anh ta nằm viện thì liên quan gì cô?
Y tá cũng nhận ra sự ngạc nhiên của Mẫn Nhu, vừa tính mỉm cười nói tiếp thì dì Mai ở cạnh Mẫn Nhu đã nhắc:
“Y tá, thiếu phu nhân nhà tôi cũng mệt rồi, cần về phòng nghỉ ngơi, có cơ hội sẽ nói chuyện tiếp”
Dì Mai vội
vàng cắt ngang, gương mặt còn biến sắc khiến Mẫn Nhu rất dễ nhận thấy,
xem ra dì Mai đang che giấu gì đó, chỉ sợ là cùng một chuyện lúc trước
Thẩm Tấn Hàm không cho Chân Ni kể.
“Xin lỗi, Lục phu nhân, tôi không quấy rầy cô nữa”
“Khoan đã, cô chờ một chút”
Y tá ngại
ngùng cười cười, dì Mai thì biến sắc, cô y tá thức thời chào tạm biệt,
muốn quay về phòng bệnh kiểm tra tiếp tục thì bị Mẫn Nhu gọi lại.
“Thiếu phu nhân”
Dì Mai tính cản Mẫn Nhu nói chuyện với cô y tá, nhưng Mẫn Nhu lại đi trước, tới trước mặt y tá, chân thành hỏi:
“Cô y tá, vị Kỷ tiên sinh mà cô vừa nhắc có liên hệ với