
nói to lớn hỏa khí bốc ngùn ngụt càng thêm chấn động.
“Được lắm Lục Tranh Vanh, khó trách tôi tìm mãi không ra nghiên mực Đoan Khê, thì ra là ông bảo cháu mình đi ăn trộm”
“Cái gì mà trộm với không ăn trộm!! Ông nói vậy là sao? Thẩm lão đầu, ông
dám đổ tội miệt thị lên dân chứng nên bị kéo ra ngoài bắn chết”
Lục Thiếu
Phàm nhìn hai người cãi vả cũng thành quen, so với vẻ mặt Mẫn Nhu, Lục
Thiếu Phàm chỉ khẽ cong môi!! Không để ý tới hai người bên trong thư
phòng liền ôm lấy Mẫn Nhu đi về phòng ngủ.
Vừa mở cửa
phòng, Mẫn Nhu chưa kịp mở đèn, Lục Thiếu Phàm đã duỗi tay ôm cô vào
lòng, ngón tay dài nâng cằm cô lên, bôn môi chạm nhau, Mẫn Nhu run bắn
người. Phía sau, cửa phòng khép lại phát ra âm thanh chát chúa.
Nụ hôn kích động mà dịu dàng ập đến khiến Mẫn Nhu choáng váng. Căn phòng tối chỉ có tiếng hơi thở gấp gáp, môi nóng rực dừng trên vành tai cô, sau đó đến
cổ, khắp nơi đều là hơi thở nóng rực của Lục Thiếu Phàm.
“Hôm nay em gặp anh ta phải không?”
Giọng nói
khàn khàn đầy khẳng định, nụ hôn tùy ý trượt dọc theo gáy cô. Tim Mẫn
Nhu đập nhanh hơn, hai mắt đang mơ màng vì câu hỏi của Lục Thiếu Phàm mà thanh tỉnh không ít.
“Lúc tới phòng tranh đón em, anh thấy xe anh ta đỗ bên đường”
Kỷ Mạch Hằng vẫn không đi sao? Mẫn Nhu hơi nhíu mày, cũng vì Kỷ Mạch Hằng mà cô
phiền não không ít, cô lo Lục Thiếu Phàm liệu có hiểu lầm gì không?
Mẫn Nhu đưa
tay chuẩn xác giữ lấy hai má của Lục Thiếu Phàm, nụ hôn tham luyến rời
khỏi da thịt, không khí trong lành liền tràn qua khiến cô run rẩy mà
cũng tỉnh táo hơn. Cô nhìn vào đôi mắt đen như ngọc kia, ánh mắt kiên
định.
“Là chuyện của anh ta!! Một ngày nào đó, anh ta sẽ hiểu sự lựa chọn của em”
Trong bóng
tối, đôi mắt đen kia liền mất đi ánh sáng, anh nhắm mắt, chỉ dùng những
nụ hôn vội vàng đầy kích động tập kích lên mặt cô. Hôm nay, Lục Thiếu
Phàm mất tự chỉ, hằm răng trắng khẽ cắn cằm cô. Mẫn Nhu cảm thấy cả cơ
thể nhẹ hẫng, bị ai đó ôm lấy.
“Thiếu Phàm”
Cánh tay
thon dài lướt qua lưng cô, chạm vào eo nhỏ của cô, một tay đỡ mông cô
lên!! Khi cô gọi tên anh, anh lại dùng hành động đáp trả, đôi môi mỏng
áp lên cánh môi sưng mọng của cô.
Dịu dàng va chạm không thể ngăn được tiếng thở dốc và rên rỉ.
Khi Mẫn Nhu
bị Lục Thiếu Phàm đẩy lên giường, ý nghĩa đầu tiên không phải lo cho
bản thân mà làm thế nào để Lục Thiếu Phàm tin cô sẽ chung thủy với cuộc
hôn nhân này.
“Thiếu Phàm, dù Kỷ Mạch Hằng làm gì, em cũng không quay lại ăn tiếp cái cây mình đã bỏ”
Mẫn Nhu
trịnh trọng tuyên bố, Lục Thiếu Phàm lại chỉ cười khẽ!! Tiếng cười vui
vẻ đầy quyến rũ, kho anh cởi quần áo cô ra thì cô vẫn còn mãi quan tâm
đến cảm xúc của anh. Khi anh ăn cô vào bụng, Mẫn Nhu mới nghiệm ra một
vấn đề.. Lục Thiếu Phàm cố ý.
Anh cố ý lợi dụng Kỷ Mạch Hằng khiến cô áy náy, buông bỏ mọi cảnh giác của mình, sau đó!! Anh thuận lợi đem cô nuốt vào bụng, người đàn ông cũng có một mặt
điên cuồng này không chút áy náy ôm cô vào lòng, giọng nói lười biếng
đầy thỏa mãn?
“Bà xã à, ba tháng qua rồi, em cũng nên thông cảm cho chồng mình”
Khi Mẫn Nhu
và Lục Thiếu Phàm xuống ăn cơm, Lục gia và những người khác đang ăn
sáng, hai người Thẩm gia và Chân Ni cũng không thấy đâu.
“Hai đứa mau tới đây ăn đi, cơm canh cũng nguội cả rồi”
Bà Lục nhìn
Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu tay trong tay đi tới cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn hai người ngồi xuống dùng cơm, sau đó bảo dì Mai lấy bát canh chim
bồ câu còn nóng để bồi bổ cho Mẫn Nhu.
Đậu Đậu tự
mình ăn từng muỗng, đôi mắt lay động nhìn sang Mẫn Nhu và Lục Thiếu
Phàm, Mẫn Nhu lại như tên trộm chột dạ kéo chặt cổ áo sợ bị mọi người
xung quanh nhìn thấy gì đó.
“Mẹ, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy!”
“Có sao??”
Mẫn Nhu tự
nhiên cũng thấy bà Lục và Lục Tranh Vanh nhìn sang mình, nhất thời bối
rối ho khan, đưa tay lên xoa xoa gương mặt của mình, dưới bàn dùng chân
đá nhẹ Lục Thiếu Phàm, ý bảo anh giải vây giúp cô.
“Mẹ, vừa nãy là cha ăn hiếp mẹ đúng không, lúc nãy con nghe tiếng mẹ khóc…”
Đậu Đậu
ngừng ăn cơm, đôi mắt trong veo nhìn Mẫn Nhu. Còn cô lại hận không thể
tìm cái lỗ chui xuống đất, sự quan tâm đó khiến cô xấu hổ không biết nên nói gì.
Đậu Đậu đồng ngôn vô kị (1), nhưng những người khác nghe đều hiểu, chỉ sợ sớm đã đoán ra lý do tại
sao Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm trễ như vậy mới xuống. Nhưng chuyện này bị bày ra trên bàn nói lại là chuyện khác, ngay cả người ung dung như Lục
Thiếu Phàm cũng ngượng ngập mở miệng, phát huy phẩm chất im lặng là
vàng.
“Mẹ, mặt mẹ đỏ như táo Đậu Đậu rất thích”
Đậu Đậu len
lén nhìn Mẫn Nhu, ngượng ngùng cong môi, không hề phát giác ra những lời mình nói lúc nãy có gì không phải, thậm chí còn a dua gắp miếng cà chua đưa cho Mẫn Nhu, tỏ vẻ ra oai: “An ủi mẹ khi bị cha khi dễ”
Gương mặt
Mẫn Nhu đen lại, khóe miệng co rút không dám nhìn bà Lục và Lục Tranh
Vanh, cô nhận miếng cà chua Đậu Đậu đưa tới rồi ngoan ngoãn cúi đầu ăn,
ngay cả cổ và tai cũng ửng hồng.
Mẫn Nhu chưa từng hi vọng bữa cơm này nhanh kết thúc như hôm nay, trong lúc này cô
không dám gắp đồ ăn, chỉ khiêm tốn ăn n