
theo sát mỉm cười
nhìn hai mẹ con.
“Mẹ, mẹ ăn đi!”
Nhìn Đậu Đậu cố gắng kiễng chân, đưa vật quý trong tay lên, tha thiết nhìn mình, Mẫn Nhu cúi thấp người, cắn một miếng nhỏ, cười vui vẻ nói:
“Bánh rất ngon!”
“Khanh khách..”- Đậu Đậu cười sung sướng cầm chiếc bánh đã ăn đi một nửa nghiêng đầu hướng về phía cha mình la to: “Mẹ nói ăn xong, cha lại đi mua nữa”:
Khóe mắt Lục Thiếu Phàm giật giật, quay đầu nhìn hướng mình vừa đi về, chưa kịp nghĩ ra đối sách, Đậu Đậu lại nói:
“Ba ba nhanh đi, mẹ và em đều muốn ăn, ba mua đi mua bánh. Sau này, em trai và em gái sẽ rất thích ba”
Mũ cao quá
mang cũng sẽ không thoải mái, Lục Thiếu Phàm mặt đầy xúc cảm, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, để Mẫn Nhu và Đậu Đậu ngồi trên xe đợi, rồi chạy về
phía nơi bán thức ăn khuya.
“Mẹ, lạnh quá, chúng ta lên xe chờ ba đi”
Đậu Đậu lắc lắc đầu nhìn chăm chú Lục Thiếu Phàm, cái miệng nhỏ cong lên, kéo Mẫn Nhu đi về phía hướng xe thể thao.
Mẫn Nhu cưng chìu mỉm cười, để mặc Đậu Đậu nóng lòng dẫn cổ đi. Dọc theo đường đi,
cô luôn cảm thấy có ánh mắt nóng như lửa chiếu vào mặt, cô đảo mắt nhìn
nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Khi Mẫn Nhu
mở cửa xe, Đậu Đậu cũng ngồi theo vào. Lúc đó, tiếng xe khởi động vang
lên giữa bãi đổ, khi cô chưa kịp xoay người lại thì chiếc xe đã quẹo vào đường.
Vừa lên xe,
Đậu Đậu liền leo lên đùi Mẫn Nhu, chiếc bánh bí đỏ bị quăng sang bên.
Mẫn Nhu tính nhặt lên thì cánh tay mập mạp của Đậu Đậu bắt lấy, bập bẹ
la lên:
“Mẹ, đừng ăn, không thể ăn”
Không thể
ăn? Mẫn Nhu nhìn Đậu Đậu ỷ lại ôm cô,gương mặt hồng hào nở nụ cười hài
lòng đắc ý. Cô chợt hiểu ra, Đậu Đậu muốn chơi xấu Lục Thiếu Phàm.
Ngoài xe,
bóng người cao to đi tới gân, Mẫn Nhu liếc mắt nhìn bánh bí đỏ bị vứt
trên đầu xe, cách hai cha con đấu với nhau thật làm cô dở khóc dở cười.
Khi quay về
Lục gia, Đậu Đậu đã ngủ trong lòng Mẫn Nhu. Khi Lục Thiếu Phàm mở xửa xe thì bước vòng qua đầu xe, dưới ánh trăng, gương mặt anh đầy sự quan tâm che chở. Lục Thiếu Phàm đỡ lấy Đậu Đậu từ tay Mẫn Nhu, không quên đưa
tay dìu Mẫn Nhu xuống xe.
“Cẩn thận một chút”
Mẫn Nhu cười khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lục Thiếu Phàm. Để anh giúp đỡ xuống
xe, đón lấy túi xách trong tay cô, đóng cửa xe lại, người đàn ông cao
quý tao nhã một tay ôm trẻ con, tay còn lại cầm túi xách dưới ánh đèn
đường quả thật có chút khác lạ. Mẫn Nhu thân mật khoác tay Lục Thiếu
Phàm đi cùng anh vào biệt thự.
Bà Lục vẫn
chưa ngủ, đang ngồi trong phòng khách xem tivi, nghe động tịnh cửa thì
liền đứng dậy, ánh mắt quét nhìn Mẫn Nhu từ trên xuống dưới rồi thả lỏng nở nụ cười, bà ân cần nắm tay Mẫn Nhu đi vào phòng khách.
“Mẹ đã kêu dì Mai nấu thuốc bổ, lát nữa là có thể uống”
“Thiếu Phàm, con mau đưa Đậu Đậu về phòng đi, Tiểu Nhu ngồi xuống, người mang thai đừng nên đứng nhiều”
Bà Lục yêu
cầu Lục Thiếu Phàm chỉ bất đắc dĩ cười khẽ, ôm Đậu Đậu lên lầu. Dưới ánh đèn vàng, bóng lưng Lục Thiếu Phàm từ từ xa dần rồi khuất sau những
khúc quanh của bậc thang, Mẫn Nhu thôi không nhìn, đón nhận ánh mắt vui
mừng của bà Lục không khỏi bối rối đỏ mặt.
Nhận lấy
chén thuốc bổ dì Mai đưa tới, Mẫn Nhu dùng muỗng húp, mắt cụp xuống che
giấu sự xấu hổ của mình. Bà Lục cũng nhận thấy Mẫn Nhu da mặt mỏng liền
chủ động nói sang chuyện khác, quan tâm hỏi:
“Sao lại về trễ như vậy? Mẹ đang tính gọi tới khách sạn hỏi đây”
Trán Đậu Đậu sưng như thế, bà Lục cũng không ngốc, thay vì rõ ràng truy cứu trách
nhiệm bà lại để cô tự mình khai báo, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
“Dạ… con cãi nhau với người trong gia đình. Đậu Đậu vô tình đụng phải vách
tường, lúc nãy có đi tới bệnh viện khám, bác sĩ nói không sao bọn con
mới về”
Nhắc tới Đậu Đậu bị thương, Mẫn Nhu cũng cảm thấy áy náy. Dù sao Đậu Đậu cũng vì cô
mà đẩy ngã Hồng Lam, bà Lục nghe cháu đích tôn của mình bị thương gương mặt ôn hòa hiển nhiên bị làm cho chấn động, ngay sau đó liền quan sát
Mẫn Nhu:
“Vậy con có bị thương không? Con bây giờ đã khác trước, là phụ nữ mang thai, nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra biết không?”
Mẫn Nhu cẩn
thận gật đầu, nhẹ nhàng húp canh, cơ thể đang lạnh cũng vì chén canh
nóng mà ấm lên. Bên cạnh, Bà Lục vẫn quan sát Mẫn Nhu, sợ cô tối nay gặp chuyện gì đó mà cố chịu đựng”
“Mẫn gia nếu có thể thì đừng về nữa, phụ nữ có thai không thể tức giận, nhất là ba tháng đầu phải chú ý. Mấy ngày tới, con ở trong nhà dưỡng thai
đi, mẹ sẽ bảo dì Mai xây một phòng mới, chuẩn bị phòng dành cho trẻ con”
“Mẹ còn phải chuẩn bị thêm một phòng nữa, nếu không sợ mấy đứa trẻ chen chúc nhau thì một phòng cũng được”
Giọng nói
Lục Thiếu Phàm réo rắt từ cầu thang vọng xuống, bộ đồ tây thẳng thớm,
ngũ quan tuấn mỹ đầy nét vui mừng. Cho dù tính tình vân đạm phong khinh
cũng không thể che giấu đi niềm vui khi được làm cha.
Lục Thiếu
Phàm ngồi xuống bên Mẫn Nhu, cánh tay dài tự nhiên ôm lấy cơ thể mảnh
mai của Mẫn Nhu, sau đó nhìn chằm chằm bụng Mẫn Nhu, rồi lại liếc sang
bà Lục cười nhẹ nói:
“Mẹ, không cần nhìn, bác sĩ đã nói thế mẹ còn nghi ngờ sao?”
Nghe tin Mẫn Nhu mang son