
i, không thể quay đầu lại, kỷ Mạch Hằng với cô chỉ là người qua đường. Theo thời gian trôi qua, quên đi tính cách của
anh ta, quên đi diện mạo, cho đến một ngày quên đi hoàn toàn, quên đi
con người từng ở trong cuộc sống của cô lưu lại những vết khắc không thể xóa nhòa.
Ánh đèn bật
mở, sự chói mắt khiến mọi người đều nhíu lại, một chiếc khăn tay đặt lên má Mẫn Nhu, ánh mắt Lục Thiếu Phàm dịu dàng nhìn hai gò má phủ đầy
nước, từng chút một lau nhẹ, giống như đang lau một thứ quý giá rất coi
trọng và quan tâm.
Tay Mẫn Nhu bắt lấy đôi bàn tay to của anh, tiếp nhận đôi mắt đen của anh, mềm mại vuốt ve mu bàn tay gầy gò, điềm tĩnh nói.
“Sau này, em sẽ không hôn người khác, cho dù chỉ là diễn thôi”
Trên đường
phố ồn ào, Mẫn Nhu bị Lục Thiếu Phàm giữ chặt, trang phục của cô rất đơn giản, mắt kính màu đen, mái tóc quăn cuộn sóng được giữ trong chiếc
nón màu nâu làm bằng nhung, áo gió màu cà phê, giày cavans màu trắng,
cách ăn mặc bình thường đến nỗi đi bên cạnh Lục Thiếu Phàm khiến vô số
ánh mắt ganh tị.
Trong tay
Lục Thiếu Phàm ôm không ít túi, đều là những món đồ mà cô đã liều mạng
mua, anh chỉ cười tủm tỉm khi nhìn cô mua hết món này đến món khác, túi
này đến túi khác để lên tay.
“Anh ơi, mua hoa cho chị đi!”
Một giọng nữ non nớt truyền tới, Mẫn Nhu cúi đầu thì thấy một đứa bé gái cỡ 10 tuổi đang cầm một đóa hồng cười tươi nhìn cô và Lục Thiếu Phàm.
“”Đầu năm mà còn có người bán hoa sao?”
Mẫn Nhu tò mò nhìn Lục Thiếu Phàm, người đứng sau chỉ nhướng mày kia nhìn đóa hồng nói: “Họ làm từ thiện ở đây, kiếm ít tiền quyên góp cho những đứa trẻ ở vùng núi”
“Sao anh biết vậy?”
Mẫn Nhu ngạc nhiên mở to mắt, Lục Thiếu Phàm luôn thần bí thâm sâu bất lộ khiến cô càng muốn tìm hiểu.
Lục Thiếu Phàm bất đắc dĩ nhìn ánh mắt sùng bái của Mẫn Nhu, cằm hất nhẹ về phía xa: “Bên kia có viết, chỉ có em không thấy thôi”
Mẫn Nhu cũng nhìn sang, quả nhiên cách đó không xa trên bãi đất trống bày một cái
bàn còn viết cả nội dung hoạt động, Mẫn Nhu hiểu ra liền tồ một tiếng,
lúc quay đầu lại đập vào mắt là những bông hoa hồng đỏ.
Trong tay
Lục Thiếu Phàm cầm một đóa hồng, đôi mắt đen kia chỉ có hình ảnh của cô, giữa hai hàng lông mày thanh mảnh của anh là sự quan tâm tình ý, ánh
mắt tình cảm như chiếc lưới làm bằng tơ tằm bện chặt từng chút một quấn
lấy trái tim cô.
Trái tim
trong ngực Mẫn Nhu đập mạnh mẽ, càng ngày càng mạnh, cô mở to mắt nhìn
thẳng vào đôi mắt thâm tình kia, cảm giác ngọt ngào lan ra toàn cơ thể, khiến cho khóe môi cô thẹn thùng cong lên.
Hai gò má
trắng nõn ửng hồng, gương mặt sáng rực. Dưới ánh đèn đường, chỉ có ánh
sáng chiếu vào nhưng Mẫn Nhu có thể cảm thấy bản thân bắt đầu rung động, loại cảm giác này bốn năm trước chưa từng có.
Đêm nay, khi đứng trước một người đàn ông khác hẳn Kỷ Mạch Hằng, cô hiểu, cô đã động lòng với anh, dù không phải vừa gặp đã yêu cũng là vì cảm động lâu ngày mà sinh tình cảm.
Đưa tay nhận lấy hoa hồng, cẩn thận nâng niu trong tay, Mẫn Nhu dịu dàng nhìn cánh
hoa hồng, dù không nhìn Lục Thiếu Phàm nhưng niềm hạnh phúc đã đầy trong lòng cô.
“Vợ yêu, có phải nên thưởng cho anh cái gì không?”
Lời nói của
Lục Thiếu Phàm tuy ôn hòa nhưng không thiếu sự ranh mãnh đắc ý, Mẫn Nhu
vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt nóng bỏng của anh dán vào đôi môi trơn
bóng của cô, ý tứ rõ ràng.
Gặp Lục
Thiếu Phàm là may mắn cả đời của Mẫn Nhu, có được Lục Thiếu Phàm, là
niềm hi vọng xa vời Mẫn Nhu không dám tin. Lúc này, anh đứng trước mặt
cô mới hiểu, người đàn ông này giống như đóa hoa anh túc, bắt đầu cắm
sâu nở rộ trong trái tim.
Mất đi Kỷ Mạch Hằng chẳng qua là đau khổ nhất thời, có được Lục Thiếu Phàm là hạnh phúc cả đời.
Đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn xung quanh, giữa đám đông qua lại, Mẫn Nhu lén lút nhón
chân, cánh môi hồng nhẹ nhàng dán vào đôi môi của anh, tựa như lời hứa
cả đời luôn ở trong tim nhau.
Rời đi môi
Lục Thiếu Phàm, không khí lạnh như băng bao phủ lấy đôi môi đỏ mọng, nó
như muốn nói cho cô biết những rung động không phải là ảo giác, hai gò
má vì xấu hổ mà ửng hồng, đôi mắt đẹp lấp lánh quyến rũ động lòng người.
“Ha”
Tiếng cười
sung sướng vang lên, Lục Thiếu Phàm bỗng nhiên ôm lấy cô, đem cô vào
lồng ngực lạnh lẽo của anh, cho dù không có ấm áp nhưng mỗi khi mùi
hương bạc hà tràn ngập hơi thở, không biết từ khi nào, cô biết cái ôm
trong lòng này đã thuộc về một người con gái.
“Lục Thiếu Phàm…”
Cô ôm lấy
thắt lưng gầy gò của anh, để mặc cho con sóng hạnh phúc nhấn chìm, nụ
cười giữ mãi trên môi, lúc đi được mấy bước thì cả người cứng đờ khi
nhìn thấy bóng người ở xa.
“Sao vậy?”
Lục Thiếu
Phàm thấy sự khác lạ của cô liền buông ra, quan tâm vuốt ve đôi gò má có chút khó chịu của cô, nhìn theo ánh mắt Mẫn Nhu thì thấy được Mẫn Tiệp
và Kỷ Mạch Hằng.
Mẫn Tiệp
liếc mắt nhìn họ, trên gương mặt là vẻ lạnh lùng giễu cợt, cô ta vòng
lấy tay Kỷ Mạch Hằng, xem ra cũng đi dạo phố, chỉ là không ngờ đụng phải Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm. Nếu nói oan gia ngõ hẹp thì tình huống hai
người bọn họ là như thế, nhìn nhau đều không ưa như vậy coi như