XtGem Forum catalog
Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210321

Bình chọn: 7.5.00/10/1032 lượt.

ắp đồ ăn đương nhiên là cho con gái, còn con rể thì để con gái cha lo cho”

Nói xong, đưa tay ra khắp miếng cá trong dĩa bỏ vào chén Lục Thiếu Phàm: “Anh ăn đi”

Anh thích

sạch sẽ cô không biết vì sao, nhưng lại nhớ rất rõ giống như đã khắc sâu vào tim, thỉnh thoảng sẽ sực nhớ, Có lẽ lần đầu khuấy động sẽ giúp cho

mối quan hệ cha vợ con rể tốt hơn.

Lục Thiếu

Phàm cầm lấy đũa, đôi mắt đen trong suốt nheo lại khẽ lưu chuyển nhìn

Mẫn Nhu, đôi mắt thâm thúy. Khi Mẫn Chí Hải đang la nhẹ Mẫn Nhu thì anh

chậm rãi mở miệng ăn sạch miếng cá.

Mẫn Nhu chỉ

lo ứng phó trước sự giáo huấn của Mẫn Chí Hải, không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang cúi đầu nhai miếng thịt, bờ môi cong lên đầy hạnh

phúc.

“Cha mẹ, con và Hằng về ăn cơm!”

Cửa trước

miệng, Mẫn Tiệp mặc bộ đầm tím dắt Kỷ Mạch Hằng, nụ cười vui vẻ trên mặt vừa nhìn thấy đôi nam nữ trên bàn thì liền đông cứng.

Vừa nhìn

thấy Mẫn Nhu, tâm tình Mẫn Tiệp liền khó chịu, Mẫn Nhu cũng không phải

không có cảm giác này? Khi hai người không thích nhau lại sống chung một căn nhà kết quả duy nhất chính là mắt to trừng mắt nhỏ.

Mấy ngày

trước, Mẫn Nhu nhìn thấy Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng ân ân ái ái đứng chung với nhau, cô lại tứ cố vô thân, một mình đối mặt, nỗi phiền muộn tức

giận trong lòng không chỗ để trút.

Hôm nay, bên cạnh có Lục Thiếu Phàm, dưới bàn ăn, bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng

siết lấy bàn tay hơi lạnh của cô, giúp cô có thêm dũng khí đối mặt mà

trước kia bản thân trở nên hèn mọn.

Một ý niệm

thoáng qua đầu, Mẫn Nhu không nhìn đôi mắt trừng to xinh đẹp của Mẫn

Tiệp, cô quay sang Lục Thiếu Phàm, anh cũng chỉ kéo nhẹ khóe môi, tác

phong phong độ tựa như đại công tử, vẻ nổi bật phi phàm mấy ai có thể

so sánh?

Lục Thiếu Phàm có phải anh cũng đã tính trước hôm nay sẽ gặp Mẫn Tiệp, thậm chí là… Kỷ Mạch Hằng?

Mẫn Tiệp suy nghĩ nhìn cách ăn mặc trang trọng của Lục Thiếu Phàm, tuy đơn giản mà

sang trọng, so với bất kì thiếu gia con nhà giàu nào thì cũng xuất chúng hơn hẳn. Anh không phải người thích ganh đua, hôm nay lại mặc như thế,

dụng ý trong đó không cần nói cũng biết.

Lục Thiếu Phàm, đã đem cô đi đánh cược cuộc hôn nhân giữa hai người, thậm chí cả tình yêu sau này!

Mẫn Nhu bị

hai chữ “tình yêu” liên tục chớp tắt trong đầu làm cho xấu hổ. Nhìn về

phía đôi mắt đen và nụ cười nhạt của Lục Thiếu Phàm hai gò má cô ửng đỏ, bối rối chớp mắt, nhưng không cách nào che dấu đi sự quyến rũ và thẹn

thùng.

Hai người liếc mắt đưa tình, ba người còn lại nhìn thấy như phản ứng không giống nhau.

Mẫn Tiệp

theo ánh mắt của Mẫn Nhu nhìn sang người ngồi bên cạnh, thấy Mẫn Nhu dịu dàng nhìn Lục Thiếu Phàm, hai mắt Mẫn Tiệp đột nhiên co lại, đôi môi vì quá sững sốt mà bật mở nhưng nói không nên lời, ngay sau đó vẻ giễu cợt lạnh lùng liền thay vào.

Kỷ Mạch Hằng đứng sau lưng Mẫn Tiệp, lúc nhìn thấy Mẫn Nhu vẻ lạnh lùng trong mắt

khẽ gợn sóng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục sự lạnh lẽo như băng, nhất là khi nhìn thấy bàn tay Lục Thiếu Phàm để dưới bàn nắm chặt tay Mẫn

Nhu, hàng lông mày anh tuấn cau lại, đôi mắt thờ ơ nhíu nhẹ, giữa hai

hàng lông mày tỏa ra một chút lãnh khốc.

Mẫn Chí Hải

lại cảm thấy vui mừng, nhưng cũng băn khoăn không ít. Mối quan hệ giữa

bốn người này rất phức tạp, nếu tụ lại trong cùng một nơi chỉ lát nữa

không khí sẽ lạnh như băng, đông cứng tới mức khiến người ta không thể

thở.

Làm cha như ông chỉ có thể hòa giải mâu thuẫn của con gái, cho nên khi thấy Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng điều đầu tiên nói là: “Đã tới rồi thì mau vào ăn cơm đi”

Mẫn Tiệp nhẹ xùy một tiếng, chiếc cằm thon thả hất lên, liếc xéo Mẫn Nhu và Lục

Thiếu Phàm đang ngồi bên bàn, để chiếc túi trong tay xuống gọi dì Lý ra, kéo Kỷ Mạch Hằng đi vào phòng ăn.

“Sao không thấy mẹ đâu cả?”

Mẫn Tiệp

nhìn ba người ngồi trên bàn ăn bất mãn trầm trọng chất cấn, oán hận nhìn Mẫn Chí Hải vẫn thản nhiên gắp thức ăn, bỏ lại một mình Kỷ Mạch Hằng,

chạy lên lầu trao đổi với Hồng Lam.

Trên bàn ăn, hai mắt Mẫn Nhu hờ hững giống như Mẫn Chi Hải tiếp tục ăn cơm của mình. Nhưng đôi mắt lạnh lẽo đến thấu xương kia cứ chiếu thẳng vào mặt khiến

tay đang cầm đũa của cô trở nên căng thẳng, tưởng chừng như có thể bẻ

gãy nó.

“Ăn từ từ thôi, coi chừng khó tiêu”

Lục Thiếu

Phàm không lạnh lùng như Kỷ Mạch Hằng, anh mãi mãi tựa như một dòng suốt mát nhẹ nhàng xoa dịu trái tim lạnh lẽo của cô, anh gắp miếng cà chua

để vào chén cơm của cô, quan tâm chăm sóc.

“Ăn cà chua đi, vị của nó không tệ”

“Được”

Cô cười ngọt ngào rất tự nhiên, dùng đũa gắp miếng cà chua anh vừa để vào cho vô

miệng, tinh tế nhau, nuốt xuống, lông mày nhướng lên tỏ vẻ hài lòng,

cũng không quên gắp một miếng cho Lục Thiếu Phàm: “Không tệ đâu, anh cũng thử đi”

Một loạt

những động tác không hề có gì gọi là diễn, tưởng như hai người vốn dĩ là thế, giống như đôi vợ chồng già quan tâm lẫn nhau, săn sóc lẫn nhau.

Hồng Lam bị Mẫn Tiệp lôi xuống dưới, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, rất căng thẳng do bị Mẫn Tiệp đẩy vào phòng ăn.

“Hằng, sao anh không ngồi đi?”- Mẫn Tiệp thấy Kỷ Mạch Hằng vẫn đứng bên bàn ăn, thân