XtGem Forum catalog
Lục Phúc Nhàn Rỗi

Lục Phúc Nhàn Rỗi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323235

Bình chọn: 10.00/10/323 lượt.

g có việc gì làm lại giở kinh thư, sao lại không chịu nghiên

cứu một chút về kỳ môn độn giáp thuật cơ chứ, như thế thì hắn cũng không đến mức bị vây khốn ở nơi này. Chẳng lẽ thật sự phải chờ hắn và Tiểu

Bạch Ngan trở thành phu thê mới có thể trở về gặp lão nương hắn sao?

Còn có một năm —— tuy rằng phần lớn thời gian trong năm, nơi này tươi

đẹp giống như tiên cảnh, nhưng mà liệu có ai tốt bụng đem gió lạnh hây

hây ở đây đổi thành gió phong ấm áp được không? Còn nữa, hắn đang tuổi

xuân phơi phới mà phải lãng phí ở nơi này, thật là có lỗi với bản thân.

Chính là, không biết Đỗ mỹ nhân đã đem giấu những quyển sách kia ở nơi

nào?

Nghĩ tới nghĩ lui, lại muốn ngủ gật, một con báo tuyết dùng mũi cọ cọ

vào hắn, Kim Lục Phúc mở mắt, vỗ vỗ đầu báo tuyết: "Ngươi là nữ nhân nhà người ta, cũng biết đọc sách thánh hiền đi cùng công danh, tuyết rơi

nhiều như vậy, đi ngủ là hợp lý nhất. Ngươi ồn cái gì mà ồn? Tiểu nương

tử, bao giờ ăn cơm thì gọi ta."

Mũi báo tuyết phả hơi nóng hầm hập lên mặt hắn, Kim Lục Phúc xoay người

ôm lấy báo tuyết, dùng sức xoa nắn lông nó: "Tiểu nương tử, có phải

ngươi rất rảnh rỗi phải không? Đi tìm Tiểu Bạch Ngan hoặc là Đỗ mỹ nhân

hoặc là Quý lão đầu hoặc là Quý lão đại, Quý lão nhị đi."

Nhìn thấy báo tuyết vẫn không chịu quay đầu bước đi như ý muốn, Kim Lục

Phúc không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa than

thở: "Chưa từng thấy đại miêu nhà ai khó nuôi như vậy, làm cho người ta

cùng luyện khinh công, Tiểu nương tử, ngươi hãy bớt thương cảm chính là

tại hạ ta đi ~~" ra cửa, Kim Lục Phúc tăng nhanh tốc độ, báo tuyết cũng

theo sát phía sau.

Xa xa bên cửa sổ của một tòa tiểu lâu ba tầng, một đôi vợ chồng trung

niên tặc tặc lưỡi cười: "Cũng là ông trời tác hợp cho a, báo tuyết này

trừ...Ngạc nhi ra không hề để ý tới người khác. Ngay cả đại mỹ nhân như

ta đây cũng không để vào mắt."

"Phu nhân có bao giờ tính sai, nói là hắn thì nhất định chính là hắn, không phải cũng là phải." Lão đầu tử lập tức nói.

"Chỉ một năm nữa thôi là chúng ta có con rể rồi ." Đỗ mỹ nhân nói.

"Nhưng mà phu nhân ~~" Dường như Quý lão đầu có nghi vấn, Đỗ mỹ nhân

trừng mắt nhìn lão: "Nhưng mà cái gì? Ta chọn con rể, ông có ý kiến gì

sao?"

"Không có, phu nhân anh minh như thế, lão đầu tử ta làm sao dám có ý

kiến gì? Chẳng qua, có con rể là chuyện tốt, nhưng mà phu nhân, đến khi

nào chúng ta mới có con dâu chứ? Tuy nói có con rể cũng sẽ có Tôn nhi để ôm, nhưng dù sao vẫn còn có cái “ngoại tự”, song thân của Lục Phúc sao

có thể đồng ý để cốt nhục của Kim gia ở lại nơi này a? " Lão đầu tử nói.

Ngón tay thon nhỏ của Đỗ mỹ nhân gõ gõ vài cái vào trán lão đầu tử: "Vấn đề nghiêm trọng như vậy sao không nói sớm? Hai năm nay ta chỉ lo lắng

cho con rể đừng chạy, đã quên mất chuyện con dâu. Ai nha, làm sao bây

giờ? " Tay chống cằm nghĩ ngợi, sau đó vừa cười vừa nói: "Lão đầu tử, có thể bắt con rể đến đây cũng có thể bắt được hai con dâu tới, chúng ta

lại...đi ôm cây đợi thỏ là được."

Quý lão đầu cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ, làm gì có nhiều con thỏ

ngu như vậy đi tới cái nơi cao như thế này? Nhưng mà gia quy có dặn lời

của phu nhân là nhất, đợi thì cứ đợi thôi! Biết đâu lại có hai con thỏ

dồi dào sinh lực chạy tới nơi này.

Tới cơm tối, Kim Lục Phúc chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Quý lão đầu và Đỗ mỹ nhân, thấy hai người bọn họ đang cười rất tươi.

"Đỗ mỹ nhân, Quý lão đầu, có chuyện gì lại vui vẻ đến thế?" Kim Lục Phúc mở miệng thăm dò. Không phải dự đinh hạ dược hắn, ép hắn động phòng hoa chúc đấy chứ? Hắn cũng phải cẩn thận một chút, nếu không tới lúc về nhà bị lão nương chém cho vài nhát cũng không vui vẻ gì.

"Con rể a, đợi qua thời gian cược với con, sẽ tìm tức phụ (con dâu), sau đó các con cùng một ngày đều thành thân là được, như vậy, chúng ta có thể đồng thời ôm cả tôn tử và ngoại tôn (cháu nội & cháu ngoại)." Đỗ mỹ nhân nói.

"Nương, bây giờ con không muốn thành thân." Người vừa nói chuyện chính là Quý Bạch Ngạc.

"Tại sao?" Đỗ mỹ nhân lập tức cau mày, vất vả lắm mới tìm được con rể về cho nàng, vì sao nữ nhi lại không chịu thành thân?

"Bởi vì hắn có Tiểu nương tử ." Quý Bạch Ngạc nắm tay quơ quơ về phía

con báo tuyết, đại miêu chết tiệt, tiểu gia hỏa, có mới nới cũ.

"Ngạc nhi, con có bị ấm đầu hay không? Báo tuyết cũng không phải nữ nhân, con ghen cái gì chứ?" Đỗ mỹ nhân nói.

"Nương, hắn toàn gọi báo tuyết là ‘Tiểu nương tử’, không biết sau này

hắn sẽ lấy bao nhiêu Tiểu nương tử nữa, con không cần một nam nhân vừa

gặp đã yêu như vậy." Quý Bạch Ngạc thong thả ăn cơm, liếc mắt nhìn Kim

Lục Phúc.

"Con... nha đầu này, nói linh tinh gì vậy, chỉ là một cái tên tùy tiện

gọi không phải sao? Nếu con không vui, nương bảo cha con bắt thêm một

con nữa về, gọi ‘Tiểu tướng công’ là được." Đỗ mỹ nhân nói.

Kim Lục Phúc chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến.

Tiểu tướng công? Sao nghe như đang ăn cơm mềm vậy. (ăn bám vợ)

"Ừm, ừm." Quý Bạch Ngạc gật đầu, trong miệng vẫn còn chưa nhai xong cơm.

Kim Lục Phúc quay đầu nhìn Quý Bạch Ngạc, lại nhìn báo tuyết: "