
giây kế tiếp, mọi người cười to.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua trên mặt cô, người đẹp đưa ly thủy tinh tới
bên môi, Cơ Liệt Thần uống hớp cạn rượu, ngay sau đó cúi đầu chọc cười
người đẹp trong ngực.
Giọng nói lạnh bạc từ trong miệng anh khạc ra: "Không biết thì học một chút cho tôi."
Dứt lời, chui tới cổ người đẹp, một tay vuốt ve bắp đùi người đẹp, một
tay khác bưng ly rượu, uống một hớp, giả vờ như muốn đút vào môi đỏ mọng của người đẹp. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ ngơ ngẩn!
Trái tim theo động tác ngón tay anh từ từ chìm xuống, rồi lại trồi lên
treo đến trên cổ họng. Cô nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy nơi cổ
họng thật khô rát, thật khô rát. . . . . .
Cô cảm thấy, bắp đùi trắng tinh của người đẹp kia rất chói mắt, làm bỏng ánh mắt của cô, gây đau nhói!
Sở dĩ anh mang cô tới nơi này, chính là vì để cho cô nhìn thấy những
cảnh tượng này, chính là vì cố ý cho cô khó chịu, không phải sao?
Rất tốt, anh đã được như ý.
Nhưng Lâm Nhược Kỳ cô cũng không phải ngồi không. Anh cho rằng cô không dám ở nơi này càn rỡ sao? Lâm Nhược Kỳ cô vẫn dám!
Cuối cùng không ngồi yên đang muốn đứng lên, cũng trong lúc này cửa bị người mở ra.
Đi vào cửa là một nam một nữ, cô cũng không có chú ý người tiến vào là
ai, chẳng qua theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Liệt Thần.
Tròng mắt anh phủ một tầng lạnh lẽo, đã thu hồi động tác trong tay nhưng ánh mắt kia như đang nói..., đừng nghĩ làm loạn với anh, tới ngồi yên
ổn, đừng vọng tưởng gây. . . . . .
Để cho người ta tức giận chính là Oanh Oanh kiều diễm nhiệt tình bên
cạnh anh dán vào lồng ngực Cơ Liệt Thần, hận không được đem trọn cái
mông chuyển đến trên đùi anh, xinh đẹp, mềm mại ở phía dưới anh nói cái
gì đó.
Tư thế kia, nói có bao nhiêu chọc giận thì có bấy nhiêu tức giận!
Cô lập tức nhớ tới anh nói "Học hỏi một chút", nhất thời cảm thấy xấu hổ không dứt.
Cơ Liệt Thần lơ đễnh liếc cô một cái, ngẩng đầu sau khi nhìn một nam một nữ tiến vào, lắc lắc rượu trong ly, nhàn tản nói: "Dạ, tới trễ thế, tất cả rượu trên bàn thuộc về cậu. Nhược Kỳ, trốn cái gì mà trốn, còn không mau chào Cố tổng."
Lâm Nhược Kỳ chợt nghe đến anh gọi mình, liền bối rối.
Giương mắt vừa nhìn, thì ra người tới mình cũng biết, là Cố Huyền Dạ bạn thân của Cơ Liệt Thần, cô gái kia thoạt nhìn rất dịu dàng nhưng tuổi
hơi lớn hơn cô một chút.
"Cố tổng, chào anh."
Khẽ gật đầu, mỉm cười.
Cố Huyền Dạ cho cô một nụ cười trầm ổn, ôm lấy người bên cạnh ngồi
xuống. Anh ta là một nhân vật Huyền thoại, , , khuôn mặt đẹp trai như
tranh vẽ, một đôi con ngươi đen sáng chói, mê hoặc lòng người, hướng
trong ghế da to lớn ngồi xuống, bày ra cử chỉ duyên dáng sang trọng
phóng khoáng làm mọi người hâm mộ.
Lâm Nhược Kỳ thấy anh ta ở đây, không tiện nổi giận, vẻ mặt bình tĩnh lại. Chương 066: Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn! (1)
Lôi Thiệu Đình đứng ở một bên, vì bị Lâm Nhược Kỳ khám phá thân phận,
dứt khoát tháo xuống khăn che mặt, nhìn cô chằm chằm, "Cô thật sự là cô
gái của Cơ Liệt Thần?"
"Tôi. . . . . ." Cô nghẹn lời.
Lâm Nhược Kỳ ngây dại, đột nhiên phát hiện tự đem chính mình lọt vào tình cảnh khó cả đôi đường.
Cô nhớ tới Cơ Liệt Thần đã từng nói qua, từ trước đến giờ Điền Lão Thất
không chịu thua kém người, người khác càng thích ông ta càng muốn phải
lấy được. Nói một cách khác, nếu để cho ông ta biết mình sắp gả cho Cơ
Liệt Thần, đối thủ lâu năm của ông ta, vậy ông ta không lập tức làm nhục cô sao? Ngược lại, không thừa nhận lời nói, tự nhiên Lôi Thiệu Đình sẽ
xem cô như là cô gái có quan hệ với Lãnh Như Phong, cũng sẽ có khả năng
làm nhục cô. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ cắn môi làm dịu cảm xúc một chút, trái lo phải nghĩ, cảm
thấy chỉ có phủ nhận quan hệ giữa mình và Cơ Liệt Thần mới không đem
chuyện làm cho tệ thêm. Theo ý cô, ít nhất Lôi Thiệu Đình không đáng sợ
như Điền Lão Thất, dù sao đi nữa anh ta vì mình cô gái yêu mới có thể
biến thành như vậy, vả lại, Lôi Thiệu Đình ít nhiều có chút sợ hãi Cơ
Liệt Thần, cũng không làm gì cô.
Mà Điền Lão Thất căn bản là tên súc sinh, cùng súc sinh nói điều kiện, nào có dễ dàng như vậy? !
Không để ý chuyện vạch trần thân phận bọn người bắt cóc là đại kỵ, cô
vội vàng nói, "Lôi Thiệu Đình, nói thật với anh, thật sự tôi quen biết
Lãnh Như Phong, anh ấy . . . . . ."
Lời nói đến một nửa, cô hạ quyết tâm, "Anh ấy và tôi đã sớm có hôn ước!"
Đưa ra lý do không có căn cứ, chính cô cũng sợ hết hồn hết vía! Chỉ mong có thể hù dọa bọn họ. . . . . .
"Lãnh Như Phong? Cậu chủ Lãnh tập đoàn Lãnh thị? Cô. . . . . . Biết anh ta? !"
Nghe vậy, quả nhiên Điền Lão Thất dừng lại động tác trong tay, kinh
hoảng cứng lưỡi, nhìn chằm chặp Lâm Nhược Kỳ, tràn đầy nghi ngờ.
Lãnh Như Phong, thủ lĩnh Diệu Nhật, con nhóc này làm sao biết anh ta? !
Nhà họ Điền và Lãnh Như Phong có qua lại làm ăn, nếu quả thật như lời cô nói, chuyện thay đổi rất phức tạp, ít nhất nhìn mặt Lãnh Như Phong, ông ta không thể làm gì cô.
Có lẽ, trước hết cần phải xác định chuyện này là thật hay giả, sau đó mới có thể quyết định bước kế tiếp làm như thế nào.
Thấy Điền Lão Thất dừng lại