
ỉnh táo.
"Cơ Liệt Thần. . . . . . Anh Đại Lưu Manh!"
Dù sao, ghim cũng đã ghim qua, sờ cũng đã sờ qua, dưới tình thế cấp
bách, Lâm Nhược Kỳ dứt khoát bắt được cái kia của anh, hung hăng bóp một cái!
"Hả. . . . . . Em!" Theo bản năng, Cơ Liệt Thần buông tay, đưa ra một
cái tay khác bắt được móng vuốt "Làm ác" của cô, "Lâm Nhược Kỳ! Em muốn
mưu sát chồng. . . . . ."
Ai ngờ, anh còn chưa dứt lời, Lâm Nhược Kỳ nâng lên một cái tay khác cho anh một cái tát.
"Chát . . . . . . " Vô cùng vang dội.
Lần này, hoàn toàn đem Cơ Liệt Thần tát cho hôn mê, một bên gò má bị tát tai đau rát!
Nhưng Cơ Liệt Thần cảm thấy chân chính đau không phải mặt của anh, mà là tim của anh . . . . . . Chương 064: Cảm giác yêu một người (1)
Lâm Nhược Kỳ thấy anh nghiêng cổ sững sờ, vội vàng bò dậy cũng không để ý toàn thân ướt đẫm nhỏ nước, tiện tay trùm lên khăn tắm chạy khỏi phòng
tắm, cũng không đi từ hành lang mà trực tiếp mở tủ âm tường thật to nhảy vào, nhanh chóng nhảy ra, nắm quần áo chạy vào phòng tắm của mình, đóng cửa, khóa trái, mặc quần áo.
Một loạt động tác nhanh chóng lưu loát. Cô cảm thấy lúc mình học khóa
thể dục chạy nước rút hơn 100 mét thì cũng không nhanh như vậy, xem ra
bị người ép, phát huy tiềm lực thật là vô cùng lớn a. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ ở trong phòng tắm của mình hơn mười phút, phát hiện Cơ Liệt Thần cũng không có ý tìm đến cô tính sổ, không khỏi nhớ tới mình hung
ác bóp một cái như vậy, chẳng lẽ làm cho căn bệnh thời kỳ chót của tái
phát nặng?
Nghĩ đến đây, cô lại có chút hối hận.
Cẩn thận từng li từng tí đem tủ âm tường kéo ra một khe hở, đôi mắt nhỏ
lặng lẽ nhìn vào trong. Cái đầu nhỏ mới vừa ló ra liền bị mùi thuốc lá
trong phòng ngủ của anh cho xông tới, vội vàng đem cửa tủ âm tường đóng
lại.
Má ơi! Tại sao có mùi thuốc lá nồng nặc như vậy? ! Anh muốn xông chết mình sao?
Bên kia, Cơ Liệt Thần lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon. Ngón tay thon
dài đang kẹp một điếu thuốc, lười biếng phun ra nuốt vào, khói mù lượn
lờ sau khuôn mặt đẹp trai, một mảnh vắng lặng.
Anh đã từng không muốn hút thuốc lá, không phả không rút ra mà là rất ít hút nhưng mà khi anh hút thuốc lá, nhất định là gặp chuyện vô cùng khó
giải quyết.
Cơ Liệt Thần thật không có nghĩ đến, làm người cầm đầu "Liệt Diễm", sự
chịu đựng của anh tốt tới mức như thế, anh vừa khâm phục mình cũng cảm
thấy đau buồn cho mình.
Có lẽ Cơ Liệt Thần càng không nghĩ tới: mình vốn muốn chơi đùa với cô nhưng cuối cùng cũng là Thượng Đế chơi chính anh !
Khóe môi nâng lên một nụ cười khổ. Cơ Liệt Thần nằm ngang trên ghế sofa, khẽ khép mắt, bắt đầu nghỉ ngơi.
Tối nay, có lẽ lại mất ngủ thôi. . . . . .
Tối nay, Lâm Nhược Kỳ cũng không ngủ được, bởi vì đề phòng Cơ Liệt Thần
đánh úp, cô mặc chỉnh tề, ngay cả áo khoác cũng không dám cởi ra. Ngủ
thẳng đến bốn năm giờ sáng thì bị một chuỗi tiếng động kỳ quái đánh
thức.
Mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, phát hiện bên ngoài cửa sổ có ánh sáng kỳ dị lóe lên, tiếng động kỳ quái này có chút quen tai, nghe giống như tiếng động cơ máy bay trực thăng phát ra. Cô mở rèm cửa sổ ra nhìn. . . . . .
Trời ạ, đúng là bị cô đoán trúng, thật sự là máy bay trực thăng!
Một cậu chủ nào đó thay lại bộ đồ rằn ri, trong tay cầm loa phát thanh,
treo nửa người cạnh cửa máy bay trực thăng mà bên dưới máy bay trực
thăng chính là vực sâu vạn trượng!
"Lâm Nhược Kỳ, cho em năm phút, nhanh thay quần áo, ra ngoài!"
Chẳng qua Lâm Nhược Kỳ mới ngủ 3-4h, đại não vẫn còn chưa hoạt động, mới nghe thấy anh ra lệnh, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Máy bay trực thăng "Hồng hộc" thổi mạnh gió, mà gương mặt Cơ Liệt Thần lạnh lẽo như ác ma.
Anh lại một lần nữa ra lệnh: "Có nghe thấy không? ! Lâm Nhược Kỳ, năm
phút sau tập họp tại cửa Cổ bảo! Động tác nhanh lên một chút, đến trễ
phạt em ba bữa cơm!"
"Cái gì? !" Cô thét chói tai ra tiếng.
Mặc dù Lâm Nhược Kỳ không phải là một người ham ăn nhưng phạt không ăn
ba bữa cơm đây chính là điều rất khó chịu. Vội vàng bằng tốc độ nhanh
nhất thay bộ đồ rằn ri mà đám nữ giúp việc sớm đã chuẩn bị tốt, đổi lại
giày da, điểm tâm cũng không kịp ăn, liền chạy thùng thùng ra Cổ bảo.
Heber sớm chờ tại cửa đại sảnh, nhìn thấy cô chạy tới liền mở cửa chính cho cô.
Lâm Nhược Kỳ cũng lười nói cám ơn, ra khỏi cửa chính liền hướng về phía
một cậu chủ nào đó trong không trung mắng: "Gà 16! Anh lại nổi điên làm
gì? !"
Trải qua tối qua, Cơ Liệt Thần một đêm hoàn toàn không chợp mắt, tâm
trạng cực độ không tốt, tạm thời sửa lại kế hoạch quyết định cho cô tới
huấn luyện ma quỷ một lần. , . . Hiện tại, nghe thấy cô còn gọi là mình
"Gà 16", hoàn toàn không có giác ngộ sắp trở thành bà xã của anh nhất
thời càng nổi giận hơn, hai bên huyệt Thái Dương đập thình thịch không
ngừng.
Giơ cánh tay phải, Cơ Liệt Thần lấy ra một khẩu súng máy tự động nắm trong tay, nhắm ngay Lâm Nhược Kỳ!
"Lâm Nhược Kỳ, em dạy mãi không sửa, tội thêm một bậc, phạt em buổi tối
không được phép ngủ!" Cuối cùng có một ngày, anh cũng sẽ để cho cô nếm
thử mùi vị lửa dục khó nhịn, trắng đêm không ngủ. . . . . .