
ngủ cũng được."
Cuối cùng, dường như nhớ ra cái gì đó, lại bổ sung một câu: ". . . . . . Đừng quên đồ lót."
Cô căn bản không biết gì mình cách cửa kính gần như vậy, có thể tạo ra
hiệu quả thị giác thế nào, càng không biết lời nói của mình vô cùng mập
mờ và có ý khiêu khích. Cô vô tâm, chẳng qua trong lòng rối rắm chuyện
quần áo, căn bản không ngờ bên ngoài phòng, cậu chủ nào đó bị lửa dục
khó nhịn. . . . . .
Trên cánh cửa thủy tinh phản chiếu dáng người rất mềm mại của Lâm Nhược
Kỳ, tư thế giống như đang khiêu khích, con ngươi của Cơ Liệt Thần theo
động tác "Õng ẹo làm dáng" của cô mà thình thịch nhúc nhích, từng tư thế của cô cũng khắc vào trong não của anh . . . . . .
Anh nghĩ, có lẽ đây là hình ảnh tuyệt vời nhất, mê người nhất mà cả đời anh nhìn thấy.
Bộp một tiếng khép sách lại, Cơ Liệt Thần đột nhiên đứng dậy mở tủ quần
áo của mình, tiện tay lấy áo sơ mi trắng của mình đi tới cửa phòng tắm.
Thân thể của cô cách anh gần như vậy, vẻn vẹn cách nhau một bức tường. . . . . .
Thở ra một hơi, trong lòng bình tĩnh, anh gõ vào cánh cửa thủy tinh.
Giọng khàn khàn nói: "Dùng áo sơ mi của anh đi, em mặc tạm một chút."
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra, giọng nói của anh thật kỳ quái.
"Ách. . . . . . Được rồi." Cô thỏa hiệp.
Không thể ôm hi vọng quá lớn đối với anh, hơn nữa muốn anh đem áo ngủ và đồ lót gì đó, chính xác là làm khó anh.
Cánh cửa thủy tinh mở ra một khe hở nho nhỏ, cánh tay búp sen trắng nõn của Lâm Nhược Kỳ vươn ra, ở giữa không trung quơ, quơ.
"Đang ở đâu vậy? Nhanh lên một chút đi." Cô có chút cáu giận, lo lắng anh đang lừa mình.
Chính xác Cơ Liệt Thần muốn lừa cô. Nhìn cánh tay trắng mềm mại, từng
giọt nước óng ánh trong suốt trên cổ tay, nghiêng đầu là có thể nhìn
thấy thân thể mềm mại của cô chiếu vào cửa thủy tinh hơi mờ. . . . . con ngươi thâm trầm của anh càng thâm thúy hơn, cặp mắt dường như muốn bốc
cháy, bụng nhất thời xông lên một ngọn lửa.
Nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu căng thẳng như một dây cung sắp đứt,
anh không để ý đến phong cách ưu nhã cứt chó, không để ý cái được gọi là khí chất quý tộc, không để ý những thứ lễ nghi, đạo đức cao thượng, dứt khoát đưa chân ra chống đỡ ở giữa khung cửa và cánh cửa thủy tinh, cả
người nhanh chóng chen vào phòng tắm!
"A . . . . . "
Cả người Lâm Nhược Kỳ gần như trần truồng, bị hành động đột ngột của Cơ Liệt Thần dọa cho kinh hãi thét lên.
Một giây kế tiếp, quẫn bách và oán giận trách: "Anh...anh, tại sao anh
lại vào! Anh...anh giở trò lưu manh! Anh hạ lưu! Nhanh đi ra ngoài cho
tôi! Nếu anh không đi ra ngoài, tôi sẽ kêu lên ! Có nghe thấy không,
nhanh đi ra ngoài. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ vừa mắng, vừa không để ý hình tượng, dùng chân đấm đá anh,
căn bản quên mất mình gần như không một mảnh vải, vừa duỗi chân vừa tay
đấm, tất cả không nên nhìn đã nhìn, tất cả đều bị Cơ Liệt Thần nhìn sạch bách.
"Này, em hãy nghe anh nói, em đừng vội. . . . . ."
Theo bản năng Cơ Liệt Thần lấy tay ngăn chặn cô tay đấm chân đá, trong lúc tránh né, áo sơ mi trắng sạch sẽ cũng rớt xuống đất.
Khi áo sơ mi trắng phau phau rơi trên mặt đất, rốt cuộc Lâm Nhược Kỳ
tỉnh táo. Như thế rất tốt, Tác phẩm được dịch trực tiếp tại
diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, , toàn thân cũng bị nhìn anh sạch còn chưa nói,
áo sơ mi trắng duy nhất có thể che đậy thân thể cũng bị anh làm rớt
xuống đất. . . . . .
Một giây kế tiếp, sức lực tay đấm chân đá càng lớn hơn: "Đều tại anh,
đều tại anh, anh nhanh đi ra ngoài cho tôi, không cho nhìn có nghe
không? ! Nhanh đi ra ngoài cho tôi. . . . . . A. . . . . ." Chương 063:
Anh dùng cách đặc biệt để yêu em (5)
Ai ngờ, động tác của cô quá mức mạnh bạo, chân trượt, cả người ngã ngửa
xuống bồn tắm lớn phía sau lưng. Trong lòng Cơ Liệt Thần cũng kinh hãi,
phản xạ có điều kiện ôm ở bên eo của cô, nào biết bị cô vểnh chân lên,
vừa vặn đá vào đầu gối của anh, Cơ Liệt Thần rên lên một tiếng, trợt
theo dưới chân cô. . . . . .
"Bùm . . . . . ."
Cả hai người song song ngã vào trong bồn tắm, trực tiếp biến thành một đôi uyên ương trong nước! (haha, buồn cười wé)
Đợi đến khi Lâm Nhược Kỳ phản ứng kịp, mới phát hiện tư thế của mình, cô ở trên anh ở dưới, giạng chân ở trên hai chân của anh mà toàn thân của
cô không có vật gì!
Đầu ong ong nóng lên, Thật khóc không ra nước mắt! Lần này, thật đúng là mất hồn rồi. . . . . .
Vừa định bò dậy che đậy, Lâm Nhược Kỳ liền bị hai cánh tay rắn chắc có
lực của Cơ Liệt Thần nắm hai chân mình thật chặt. Không chỉ như thế, đôi bàn tay giống như một gọng kềm khẽ kéo cái mông của cô di chuyển lên
một tấc, cô vững vàng ngồi ở trên bụng của anh !
Một giây kế tiếp môi áp tới.
Đụng phải cánh môi làm đau Lâm Nhược Kỳ. Gần đây anh càng ngày càng nóng lòng, càng ngày càng khó khống chế hành động.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì từ nụ hôn của anh cô có thể cảm nhận được.
Trước kia nụ hôn của anh cho dù nóng bỏng đi nữa cũng dịu dàng kiên
nhẫn, cho dù kích tình đi nữa cũng cố gắng chịu đựng. Vậy mà hôm nay, nụ hôn của anh mang theo mạnh mẽ tiến công làm cho lòng người sinh sợ hãi
sợ!
Nhưng dần dần, cô c