
mặt trời đều tụ lại trên người hắn, ánh sáng loá mắt, trong nháy mắt, chung quanh lập tức sáng tỏ lên không ít.
Làn nước lạnh xung quanh như đang bóp nghẹn lại, giác quan của ta cũng nhanh chóng không rõ ràng.
Lúc mở mắt lại lần nữa, trên đỉnh đầu có một cái đuôi cá nhỏ, màu sắc sặc
sỡ nhẹ nhàng bơi qua, ta vươn tay ra, mới phát hiện mình vẫn là thân
chim Loan. Niệm quyết hóa thành hình người để chơi đùa với con cá nhỏ
kia, con cá nhỏ kia bơi sang một bên để tránh tay ta, rồi lại bơi trở về cắn đầu ngón tay ta, tê tê không chịu nổi, ta chỉ cảm thú vị, bất giác
khẽ cười ra tiếng.
Bên cạnh có một giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Con chim Loan nhỏ mà lá gan không nhỏ, dám đánh nhau với Côn Bằng!”
Hơi thở rất gần, dường như phất qua bên tai ta.
Ta nghiêng đầu nhìn, lập tức giống như ngã vào một dòng suối ấm áp, cả
người sinh ra luồng nhiệt nóng. Nam tử trước mặt mắt phượng mông lung,
mày kiếm kéo dài đến chân tóc mai, đường nét khuôn cằm ôn hòa, không
cười cũng mang ba phần tình ý, đai ngọc áo gấm, kim quan buộc tóc, đúng
công tử ôn nhã tuyệt đẹp.
Người đó là Nhạc Kha.
Khi đó ta
hóa thân thành người chẳng qua cũng chỉ là tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi, lại bị hạn chế trong một khoảng trời, mỗi ngày đi qua đi lại,
cũng chỉ gặp mấy người đó. Tuy trên núi Đan Huyệt có tiên đồng, nhưng
người người đều quỳ gối cúi đầu dưới váy phượng của Đan Chu, làm sao có
vài phần phong thái của nam nhi. Hôm nay lần đầu tiên gặp được nam nhi
đất thiên sinh hiền tài như vậy, lại thấy hắn vô cùng thân thiết kéo tay ta, khen rồi lại khen ta, cũng không để ý đến vết thương bị Côn Bằng mổ trên tay của ta, mà lấy vải trắng lau đi vết máu trên mu bàn tay, thoa
một loại thuốc cao có hương vị ngọt ngào lên đó, băng lại. Da mặt thiếu
chút nữa bị Côn Bằng hủy đi của ta, nhịn không được mà ửng hồng.
Hắn thỉnh thoảng cúi người nhẹ nhàng nói lời mềm mỏng, trong mắt phượng đều là dịu dàng thương tiếc, tựa như nét mặt của dì Xích Diễm chăm sóc cho
Đan Chu khi nàng ta té ngã bị thương vậy. Lại mang bát canh cá tươi ngon đến đút cho ta ăn. Ta chưa bao giờ được hưởng thụ sự đối đãi dịu dàng
như vậy. Người cho ta những lời độc ác và quyền cước, ta trả lại cho họ
lời độc ác và quyền cước; Người đối đãi dịu dàng chu đáo với ta, ta lại
không có gì báo đáp.
Trong lòng ta cảm thấp thỏm mà ngọt ngào như mật, nhất thời nhìn nhận sai về con người của hắn, lúc đó đã ghi lại
lần đầu tiên ta và hắn quen biết nhau, giống như một bí mật chôn giấu
trong lòng không muốn cho người khác biết, bí mật này che giấu sự ngọt
ngào quyến rũ, khiến cho người ta muốn ngừng cũng không ngừng được, một
lần rồi lại một lần nhớ đến lúc đó mà cảm nhận được dư vị còn đọng lại.
Đông Hải Long Cung thủy tinh màu xanh rực rỡ, hậu hoa viên cảnh sắc tuyệt
đẹp. Ta rớt xuống Đông Hải, được Nhạc Kha đưa cho một viên Tị Thủy Châu, đi trong nước như đi trên đất bằng, sức khỏe tốt hơn một chút, liền đi
dạo trong hậu hoa viên yên lặng không một bóng người.
Có vài lần thấy các ngư nương trai nương xinh đẹp, cơ thiếp của Đông Hải Long Vương, liền tránh từ xa, đi nơi khác tìm hắn.
Có một ngày đi vào trong rừng cây san hô rậm rạp. Màu sắc của san hô kia
hay thay đổi, cam đỏ vàng lam, mỗi một màu đều có phong cách riêng. Ta
nhìn đến mê mẩn, đi qua khu rừng rậm rạp, thiếu chút nữa giẫm lên một
con rồng nhỏ màu trắng.
Con tiểu bạch long kia đang khẽ há cái
miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, ngủ say sưa, trên đỉnh đầu có một viên châu
lớn màu hồng nhạt, rạng rỡ chói lóa.
Ta kinh ngạc khen ngợi một
tiếng, thật chưa bao giờ thấy qua trân châu màu hồng nhạt, sắc màu hoa
đào, lại đúng lúc có mùi hương đặc biệt bay vào mũi.Có lẽ con tiểu bạch
long kia bị tiếng khen ngợi của ta quấy nhiễu, mở một đôi mắt long lanh, chớp chớp nhìn vào hai mắt của ta, hóa thành một cô gái xấp xỉ tuổi ta, trên mái tóc đen chính là cây trâm có hạt châu màu hồng nhạt, thì ra
hạt châu kia chính là một hạt châu trên cây trâm cài tóc của nàng ta,
thật là đẹp.
Tiểu cô nương này cũng xinh đẹp rực rỡ giống như hạt châu phấn hồng kia, nàng ta ngẩng khuôn mặt giống như trăng tròn lên,
cử chỉ ngây thơ hồn nhiên: “Ngươi là ai? Sao ta chưa từng gặp qua
ngươi?”
Trên mặt ta bất giác ửng lên sắc hồng, ta phải nói thế
nào với nàng ta đây? Mặc dù đã ở trong long cung nhiều ngày, Nhạc Kha
cũng chưa từng nhắc với ta là muốn đến núi Đan Huyệt gặp dì để cầu hôn — a, đến nay hắn cũng không biết ta là một con chim Loan không cha không
mẹ, ăn nhờ ở đậu.
Ta đắn đo suy nghĩ ba lượt, mới đáp: “Tam thái tử chính là ân nhân cứu mạng của ta!”
Nếu không có Nhạc Kha cứu giúp, ta sớm đã chôn vùi trong sóng biếc mênh
mông, đây không phải là một lời nói dối. Về phần tương lai…… mặt của ta
lại không khỏi nóng bừng.
Tiểu nha đầu kia lại mở to mắt nhìn ta
một hồi, mỉm cười như quỷ tinh, liên tục gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi
tất nhiên là nữ tử mà tam ca quen biết bên ngoài, chỉ không biết chân
thân của ngươi là gì?”
Mặc dù ta thấy nửa câu đầu của nàng ta
hình như không ổn, nhưng lại nghĩ không ra là không ổn c