
hỗ nào, lại thêm nét thân thiết đáng yêu ôn nhuận như ngọc của nàng ta, còn là muội muội của Nhạc Kha, liền mỉm cười mang theo chút lấy lòng, đáp: “Chân thân
của ta là một con chim Loan.”
“Đó là gì? Sao mà ta chưa từng nghe qua? Chẳng lẽ là đồ vật trên đất liền?”
Ta và nàng ta có tuổi tương đương nhau, mấy sinh vật dưới đáy biển ta cũng không nhận biết rõ ràng, nên không so đo với nàng ta chuyện nàng ta gọi ta là đồ vật, vì thế tỉ mỉ kể cho nàng ta nghe về những tập tính của
chim Loan.
Ta cũng biết được tiểu cô nương này vốn tên là Bích
Dao, chính là vị công chúa nhỏ tuổi nhất của Đông Hải Long Vương, giọng
nói giống như tiếng ngọc khua vào nhau, nghe đến thật vui vẻ.
Ngày thứ hai, nàng ta liền tìm đến, cùng ta thân thiết đi dạo chơi.
Từ nhỏ ta không quen thân thiết với đồng loại, mọi người trên núi Đan
Huyệt chỉ xem ta như ngoại tộc, người duy nhất có vài phần hòa khí với
ta là dì, nhưng có tuổi tác cũng đã lớn, không thể chơi những trò của
trẻ con. Ta muốn có bạn để thân thiết như vậy, trong lòng ngực có Tị
Thủy Châu do Nhạc Kha tặng, bên cạnh có nam tử ôn nhã tuấn dật như vậy
làm bạn, giọng nói ấm áp mềm mại, muốn gì được đó, cho dù thương tích
trên người bị Côn Bằng gây ra còn chưa lành, cũng không có cảm giác đau, mỗi ngày giống như được uống mật, thiếu chút nữa quên mình chỉ là một
con chim Loan bơ vơ không chỗ nương tựa.
Nhạc Kha đem chuyện ta
gắng sức đấu với Côn Bằng kể cho Bích Dao vui vẻ, tiểu công chúa kia vui vẻ ôm bụng lăn tròn trên chiếc giường mềm của ta. Ta mê luyến dáng vẻ
nói chuyện của hắn, những ngón tay trắng ngần, chỉ cảm thấy lời nói của
hắn không có câu nào là không hợp lý, mỗi nụ cười đối với ta đều hàm
chứa thâm ý, đủ làm cho ta nhớ mãi, ăn không biết ngon, ngủ chẳng yên
giấc.
Bích Dao giống như ta lúc trước, bị giam giữ ở một chỗ, lớn như vậy mà chưa bao giờ rời khỏi Đông Hải. Từ khi biết ta là loài chim
trên đất liền, khác xa so với Long Tộc và loài cá dưới nước, mỗi ngày
đều quấn quít lấy ta bắt ta kể về những kiến thức mà ta từng thấy được
trên đất liền. Lúc ta rời khỏi nhà cũng là lúc tâm trạng không tốt, ôm
oán giận trách cứ, đương nhiên chỉ cưỡi ngựa xem hoa, làm sao có hiểu
biết gì mà kể cho nàng ta nghe. Nàng ta vẫn khăng khăng tin vào lời nói
của Nhạc Kha, chỉ nói ta dám đánh nhau với Côn Bằng, tất nhiên pháp
thuật cao cường, dũng khí kinh người, khâm phục ta mãi, nào biết rằng ta thật sự không nhìn ra thượng tiên, còn trẻ sức lực dồi dào, bởi vậy mới kết tư oán, khổ mà không thể nói ra được.
Nơi ta quen thuộc
nhất, chẳng đâu ngoài núi Đan Huyệt. Liền nói về phong cảnh trên núi Đan Huyệt. Lại nghĩ tới cây đào mật phía sau điện ta ở, nên đem hương vị
trái cây này và cảnh vật hoa lá kể qua một lần, chỉ vào hạt châu trên
tóc nàng ta nói: “Màu sắc của quả đào mật kia tựa như hạt châu xinh đẹp
trên tóc của công chúa vậy.”
Bích Dao thèm muốn trái cây kia, lại quấn quít lấy Nhạc Kha nói: “Sau này Tam ca chắc chắn sẽ dẫn ta lên núi Đan Huyệt nếm thử trái cây mà Thanh Loan tỷ tỷ kể.”
Ta vụng trộm liếc nhìn Nhạc Kha, sợ hắn không đồng ý, khẩn trương đến độ mồ hôi thấm ướt cả lòng bàn tay, đã thấy hắn cười véo mũi của Bích Dao, cưng chìu
nói: “Chỉ cần phụ vương đồng ý, tất nhiên huynh sẽ mang muội đi.”
Ta thở dài một, vừa lo sợ không yên, vừa âm thầm vui mừng, nhịn không được tha hồ tưởng tượng cảnh hắn và ta trên núi Đan Huyệt. Đám tiểu tiên từ
trước đến nay luôn khi dễ ta đương nhiên có dung mạo kém hơn hắn thì
thôi đi, pháp thuật tất nhiên cũng kém hơn hắn, cách nói năng tầm nhìn
lại không có cách nào so sánh được, hình ảnh so sánh tốt nhất chính là
áng mây trên đỉnh đầu và đám bùn ẩm dưới chân.
Bích Dao thấy Nhạc Kha đồng ý rồi, lại thúc giục hỏi ta: “Tỷ tỷ, trên núi Đan Huyệt kia
ngoại trừ tỷ ra, còn có ai sống ở đó không?”
Tâm tình ta đang
tốt, đã buông bỏ rất nhiều oán giận thường ngày. Lại ở trước mặt Nhạc
Kha, đương nhiên không thể mất phong độ, hưng phấn bừng bừng nói, khoan
trương rồi lại khoa trương về mỹ mạo của Đan Chu công chúa Phượng Hoàng, cảm thấy âm thầm đắc ý: Đan Chu tuy rằng ngươi đẹp hơn ta, nhưng lòng
dạ tất nhiên không độ lượng bằng ta. Ta khoa trương như vậy sau lưng
ngươi, nếu như ngươi biết được, sợ là sẽ xấu hổ mà chết mất?
Giương mắt nhìn, quả nhiên ánh mắt Nhạc Kha lại càng sáng một chút.
Bích Dao lại tiến lên lắc lắc Nhạc Kha, cầu khẩn hắn nói: “Tam ca Tam ca,
không phải huynh thích nhất là nữ tử có gương mặt đẹp sao? Huynh tất
nhiên yêu cầu phụ vương đồng ý, mang muội đi núi Đan Huyệt xem công chúa Phượng Hoàng.”
Nhạc Kha hé miệng đồng ý: “Chờ mấy ngày nữa, vết
thương của Thanh Loan lành rồi, huynh sẽ cầu xin phụ vương mang muội đến núi Đan Huyệt.”
Ý cười dịu dàng liếc nhìn ta.
Ta nhất thời đỏ bừng mặt, âm thầm suy đoán đủ loại khả năng.
Hắn đi cầu xin phụ vương…… Là cầu xin Long Vương đi cầu thân ta sao?
Mặt dù da mặt ta dày, lời như vậy vẫn ngượng ngùng hỏi ra miệng, chỉ làm như không biết, cùng chơi đùa với huynh muội bọn họ.
Lại trôi qua vài ngày, vết thương trên người ta ngay cả dấu